Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 191: Chương 191: Thân thế bị phơi bày (Phần 1)




Bàn tay Kiều Tân Phàm như đầy ma lực, nói đúng hơn thì Vãn Tình cảm thấy bản thân cô đã hoàn toàn mê mẩn.

Khi Kiều Tân Phàm đẩy cô ngồi xuống ghế, cô nhìn chiếc bánh kem nho nhỏ mà độc đáo, dòng tên bằng sô cô la trên mặt bánh giống như dòng suối ấm áp len lỏi vào lòng cô, khiến cô hoàn toàn đắm chìm.

“Ước đi rồi thổi nến.”

Giọng Kiều Tân Phàm vang lên hết sưc nhẹ nàng, dịu dàng.

Vãn Tình vốn không phải là cô gái hay mơ mộng, nhưng lúc này, cô nhắm mắt, hai tay đan vào nhau, nghiêm túc cầu nguyện.

Kiều Tân Phàm, trong cuộc hôn nhân nhanh như vũ bão này, gặp được anh chính là vận may của Hạ Vãn Tình em.

“Sinh nhật vui vẻ!”

Vãn Tình nhìn anh, cô chỉ cảm thấy rằng có lẽ đây chính là sinh nhật vui vẻ nhất trong đời cô.

Giờ phút này, Vãn Tình tin rằng trong cuộc đời vẫn còn những giấc mơ đẹp đẽ, vẫn còn một thứ mang tên cảm kích không hối hận.

“Kiều Tân Phàm, cảm ơn anh!”

Tuy Vãn Tình đang cầm chiếc bánh trên tay, nhưng ánh mắt cô vẫn chỉ chăm chú nhìn Kiều Tân Phàm. Anh hơi cong môi, lẳng lặng mỉm cười và nhìn cô bằng ánh mắt như đang chờ mong. Kiều Tân Phàm, anh không chỉ giúp em lấy lại danh dự, mà còn cho em cả niềm hy vọng.

“Bánh sinh nhật không phải để ngắm đâu, em phải ăn đi.”

Nụ cười trên môi Kiều Tân Phàm càng hiện rõ khi anh nhìn thấy đôi mắt Vãn Tình lúc này phủ một tầng sương còn long lanh hơn cả ánh nến.

“Dạ!”

Trên sân tượng, bên chiếc bàn bày trí ánh nến tuyệt đẹp đầy nghệ thuật, không khí không hề ồn ào, mà hoàn toàn yên tĩnh và ấm áp, dù không bằng những nhà hàng dành riêng cho các cặp tình nhân, hay không gian thoáng đãng, rộng rãi như ở nơi thảo nguyên. Thế nhưng mỗi ngóc ngách ở nhà họ Kiều đều toát lên cảm giác xa hoa.

“Anh vẫn cứ nghĩ là chỗ này rất vô dụng đấy.”

Kiều Tân Phàm thoáng xúc động nhìn ánh đèn nhàn nhạt xung quanh.

“Sau này có dịp chúc mừng gì thì chúng ta đều lên đây nhé!”

Vãn Tình ăn một miếng bánh ngọt, rồi nhìn xung quanh, cô nhận ra rằng ở đây có thể quan sát từng ngọn cỏ ở nhà họ Kiều, giống như đứng trên đỉnh núi, có thể nhìn thấy hàng thông, mây trời, vì thế mà khiến người ta không thể không thích nơi này.

“Dạ!”

Kiều Tân Phàm bưng một đĩa bánh ngọt, đứng cùng cô bên lan can, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, cuối cùng hai mắt giao nhau.

Dưới màn đêm yên tĩnh, hai người không hề nói chuyện, mà chỉ yên lặng ăn bánh, hưởng thụ …

Ăn xong bánh ngọt, Vãn Tình lại nhìn thấy trong thùng có mấy quả bong bóng và chiếc bơm hơi, Kiều Tân Phàm thổi bong bóng lên, sau đó lấy ra hai chiếc bút dạ quang màu hồng và vàng nhạt.

“Cái này cho em.”

Kiều Tân Phàm đặt cây bút vào tay Vãn Tình, cô mỉm cười, hiếu kỳ nhìn anh, không biết là anh định làm gì. Kiều Tân Phàm bước đến cửa, ấn công tắc đèn, lập tức cả sân thượng lại càng thêm mờ ảo, rồi sau đó tiếng nhạc chúc mừng sinh nhật vui vẻ ngân vang.

“Anh làm gì vậy?”

Vãn Tình mỉm cười nhìn quả bong bóng màu xanh nhạt mà Kiều Tân Phàm đặt vào tay cô.

“Giúp em ước nguyện.”

Kiều Tân Phàm mỉm cười thản nhiên, rồi anh chỉ vào chiếc bong bóng, nói với cô:

“Em có biết chiếc hộp Pandora không? Bây giờ chúng ta mở nó ra nhé.”

“Màu hồng là để viết ra những cảm xúc hay tính cách tốt đẹp, như vui vẻ, tự tin… Màu vàng nhạt là để biết ra những cảm xúc và suy nghĩ mà em không vui, như buồn bực, đau lòng, tự ti…”

Quả thật rất đơn giản, Vãn Tình nghe xong liền hiểu ý anh. Trong khi Kiều Tân Phàm đang chăm chú nhìn cô, cô đặt bút viết xuống quả bong bóng đầu tiên:

“Rất vui vẻ!”

Sau đó, Kiều Tân Phàm buộc quả bong bóng trên hàng rào, để cho nó nhè nhẹ đung đưa trong gió.

“Tủi thân ~”

Vãn Tình chăm chú viết hai chữ này, sau đó cô nhìn Kiều Tân Phàm nhẹ nhàng cho nó nương theo chiều gió bay đi thật cao, thật xa, như thể vĩnh viễn sẽ không quay về vậy. Vãn Tình cười cười muốn khóc khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của anh.

“Kiều Tân Phàm, anh thật là trẻ con.”

Nhưng Kiều Tân Phàm chỉ cười nhẹ, dường như anh không hề quan tâm rằng việc này có ảnh hưởng đến thân phận và hình tượng của mình hay không, mà lại tiếp tục đặt một quả bóng vào tay Vãn Tình, nhẹ nhàng nói:

“Anh muốn đuổi đi hết mọi sự phiền muộn, tiếc nuối trong cuộc sống của Hạ Vãn Tình, chỉ còn giữ lại những điều vui vẻ và hạnh phúc mà thôi.”

Vãn Tình liền mỉm cười, nhưng nước mắt đã rưng rưng trên mi. Cô nhận lấy quả bóng, một lần nữa nghiêm túc viết lên cảm xúc của mình: Cảm động!

Chỉ một lúc sau, những quả bong bóng mang tên vui vẻ, hạnh phúc, cảm động xếp thành một dải bảy màu tươi vui, đung đưa theo gió trên hàng rào, còn những quả bóng mang theo tủi thân, tức giận, khó chịu liền bị Kiều Tân Phàm trục xuất. Hai người giống như hai đứa trẻ ngồi yên lặng, nghiêm túc dựa vào nhau ở một góc trên sân thượng, không hay biết thời gian đã trôi qua từ bao giờ.

Em yêu anh!

Khi Vãn Tình viết ra ba chữ này, cô cảm thấy rất hồi hộp, và khi giao cho Kiều Tân Phàm, nụ cười hiển hiện cả trong đôi mắt cô, hai má cô đỏ ửng.

Vãn Tình nhìn thấy Kiều Tân Phàm không nỡ buộc quả bóng lên hàng rào, mà cứ mỉm cười nhìn cô, cô nhận lấy quả bóng rồi buộc nó lên, sau đó thân hình cao lớn của anh ôm cô vào lòng, dành cho cô nụ hôn và vòng ôm đầy yêu thương.

Đây là sinh nhật đẹp nhất, lãng mạn nhất trong cuộc đời của Hạ Vãn Tình. Kiều Tân Phàm, cảm ơn anh.

Sau một đêm ấm áp và triền miên, Vãn Tình chỉ tỉnh dậy khi bị Kiều Tân Phàm vỗ nhẹ hai má cô.

“Ưm, Kiều Tân Phàm, mấy giờ rồi?”

Cô vươn vai, sau đó dựa vào lòng anh càng gần hơn.

Cảnh tượng hôm qua vẫn như hiện ra trước mắt Vãn Tình, cô không khỏi ôm chặt Kiều Tân Phàm, rồi mở mắt nhìn anh đang mỉm cười nhìn mình, cô nói:

“Sao vậy, anh dậy sớm thế?”

Vãn Tình nhìn liếc qua đồng hồ treo trên tường, cô hơi tò mò hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.