Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 192: Chương 192: Thân thế bị phơi bày (Phần 2)




Nhưng ngay sau khi Vãm Tình tỉnh táo lại thì Kiều Tân Phàm lại trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

“Vụ án của Liêm hạo đã được phán quyết, tự ông ấy thừa nhận hành vi tham ô.”

“Mẹ của Tuyết Dao không chịu nổi áp lực, bất ngờ bị xuất huyết não, đã đưa vào bệnh viện cấp cứu.”

“Tòa án phán Tuyết Dao không hề có liên quan đến vụ tham ô, không tịch thu toàn bộ tài sản của nhà họ Liêm.”

Vãn Tình nghe xong từng câu từng câu của Kiều Tân Phàm, cô khẩn trương và bối rối ngồi bật dậy, vội vàng chuẩn bị gọi điện thoại cho Tuyết Dao, nhưng lại bị Kiều Tân Phàm chặn lại.

“Đi thay quần áo đi, chúng ta đến bệnh viện.”

Vãn Tình gật đầu rồi vội vàng đứng dậy thay quần áo. Trên đường đi, cô và anh không hề nói với nhau câu nào, hiển nhiên là anh hiểu được sự lo lắng của cô.

Hy vọng mẹ của Tuyết Dao sẽ không sao, Vãn Tình cầu nguyện từ trong sâu thẳm lòng mình. Nhưng khi vừa đến cửa phòng bệnh, cô lập tức biết được kết quả, nhất thời trở nên sững sờ.

Bác sỹ và y tá bình tĩnh an ủi, còn người phụ nữ với khuôn mặt tái nhợt đang nằm trên giường bệnh kia sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, bên cạnh là bóng dáng Tuyết Dao tuy khóc không thành tiếng nhưng hai đầu vai cô ấy vẫn đang run rẩy. Lòng Vãn Tình cũng cảm thấy đau đớn vì cảnh tan cửa nát nhà đang diễn ra trước mắt cô.

Kiều Tân Phàm nhẹ nhàng vỗ hai vai Vãn Tình, cô xoay đầu nhìn anh, gật nhẹ đầu. Lúc này e là chỉ có một mình cô là có thể an ủi và chăm sóc cho Tuyết Dao mà thôi.

Trong phòng bệnh, Vãn Tình nhẹ nhàng bước đến bên Tuyết Dao, để cô ấy tựa lên đôi vai mảnh mai nhưng hết sức kiên định của mình, lau nước mắt cho cô ấy.

Dù Tuyết Dao luôn sắc bén, hào sảng, nhưng cô ấy vẫn là một cô gái yếu ớt.

Buổi chiều, khi mẹ của Tuyết Dao được đưa vào nhà xác, Kiều Tân Phàm đã đứng ra thay cô ấy thanh toán viện phí, còn Tuyết Dao cứ ôm chặt lấy Vãn Tình, không muốn buông tay.

“Tuyết Dao, phải kiên cường lên!”

Vãn Tình để mặc cho Tuyết Dao ôm mình, hai người giống như hai chị em, cô cho Tuyết Dao sự ủng hộ ấm áp nhất. Đột nhiên có một bóng người cao lớn bước qua, không khỏi hơi khựng lại nhìn Vãn Tình đang ôm Tuyết Dao, ánh mắt thâm thúy hơi lóe lên.

“Thật lòng xin lỗi Tuyết Dao, mình đã không có ở bên cạnh cậu trong lúc cậu cần mình nhất.”

Lời xin lỗi của Vãn Tình lập tức bị Tuyết Dao cảm kích phủ quyết.

“Không, là mình nợ cậu quá nhiều. Ngoài cậu ra, không có ai dám giúp đỡ mình trong thời gian này cả. Hạ Vãn Tình, quen biết cậu chính là việc may mắn nhất trong cuộc đời này của Liêm Tuyết Dao mình.”

“Chỉ có Hạ Vãn Tình là chưa từng ghét bỏ mình.”

Tuyết Dao một lần nữa ôm chặt Vãn Tình, cô chỉ có thể vỗ vỗ hai vai cô ấy, an ủi cô ấy:

“Đừng sợ, dù cho hiện tại hay tương lai thì chúng ta đều là bạn thân. Dù cho người khác có ra sao thì cậu nhất định phải sống tốt nhé!”

Hạ Vãn Tình là người ấm áp và quan tâm, kiên cường mà dịu dàng, thông minh và kiên định.

Vãn Tình cảm giác được có ánh mắt đang nhìn, cô không khỏi nhìn dáo dác thì thấy Mạc Lăng Thiên như vừa xoay người bỏ đi.

Dáng người cao lớn có hơi xa lạ, còn Vãn Tình lại có cảm giác dường như anh đã cứ nhìn cô chăm chăm.

Vãn Tình ở bên Tuyết Dao một ngày, còn Kiều Tân Phàm đã giúp cô ấy ứng ra tất cả tiền viện phí rồi mới đến công ty khiến Tuyết Dao vô cùng cảm kích.

Vãn Tình đưa Tuyết Dao vào căn phòng trọ nhỏ mà cô ấy thuê, chuẩn bị ở lại qua đêm với cô ấy, nhưng lại bị đuổi về.

“Mình còn rất nhiều chuyện phải xử lý, cậu ở lại bên cạnh mình cũng không tốt. Hạ Vãn Tình, cậu về đi, cậu đã an ủi mình đã quá nhiều rồi. Hiện tại mình cũng không có thời gian để mà đau lòng đâu.”

Vãn Tình nhìn thấy ánh mắt kiên cường của Tuyết Dao thì cô mới yên tâm rời khỏi nhà trọ. Trên đường đi, cô báo cho Kiều Tân Phàm mọi chuyện, sau đó quyết định đến công trường tìm anh. Trải qua một ngày như vậy, lòng cô nặng trĩu, cô chỉ muốn ở bên anh, dường như có như vậy thì mọi sự mệt mỏi đều có thể tiêu tan.

“Anh chờ em ở văn phòng nằm bên trái lối vào. Trên đường nhớ chú ý an toàn.”

Giọng Kiều Tân Phàm vẫn luôn dịu dàng như thế, như thể dù khó khăn ra sao, cực khổ thế nào, chỉ cần có anh ở bên thì một đời đều có thể bình yên. Vãn Tình mỉm cười nhẹ, rồi chạy xe về nơi có Kiều Tân Phàm.

Vãn Tình đỗ xe xong, khi cô chuẩn bị mở cửa thì liền nghe một tiếng ‘ầm’ vang lên, bên cạnh một chiếc xe có rèm che cách đó không xa, Mạc Lăng Thiên lừng lững đi trước, sau đó Lai Tuyết sốt ruột ra khỏi xe.

“Lăng Thiên, Lăng Thiên!”

Vãn Tình nghe thấy giọng Lai Tuyết tủi thân, đáng thương, vội vàng năn nỉ. Sau đó Mạc Lăng Thiên dừng bước, khuôn mặt anh ta tuấn tú mà lạnh lùng. Vãn Tình đặt tay lên cửa xe, nhưng không hề mở ra.

“Lăng Thiên, em xin lỗi. Chỉ là em quá quan tâm anh mà thôi, cho nên mới tức giận như vậy. Em không phải cố ý hoài nghi anh đâu, cũng không muốn cố ý cãi nhau với anh. Anh biết đấy, Hạ Vãn Tình yêu anh như vậy, sao đột nhiên lại có thể yêu Kiều Tân Phàm chứ? Khẳng định là đang đóng kịch. Tối hôm qua anh giúp cô ta như vậy, trong lòng em thật sự rất khó chịu. Anh tin tưởng cô ta chứ không tin em ~”

Nhất thời Vãn Tình cảm thấy tức giận, cô thật sự muốn bước ra cho Lai Tuyết một cái tát.

“Anh tin tưởng cô ấy, là vì anh tin cô ấy hận anh.”

Mạc Lăng Thiên lạnh lùng phản bác, như thể không muốn nói thêm nữa. Còn Vãn Tình thì không khỏi nhớ lại sự can thiệp của Mạc Lăng Thiên tối hôm qua. Nếu như không có anh ta thì có lẽ cô đã kích động đến mức có thể đánh nhau với Tiểu Vi rồi.

Anh ta tin cô, là bơi vì anh ta tin cô hận anh ta sao?

Lòng Vãn Tình hơi hoảng sợ, cô không khỏi cười khổ. Khi cô yêu anh ta, anh ta không tin. Hận anh ta rồi thì anh ta lại tin.

Cũng khó trách, cô thể hiện rõ ràng như vậy, anh ta không tin mới là là lạ.

“Lăng Thiên, Lăng Thiên ~”

Lai Tuyết lập tức chạy theo Mạc Lăng Thiên đang định bỏ đi. Hai bóng hình dần dần đi xa, Vãn Tình mới xuống xe. Lòng cô cũng hơi thả lỏng, có thể thấy dù rất quan tâm đến Lai Tuyết, nhưng Mạc Lăng Thiên cũng không để cô ta tùy ý cố tình gây sự đâu nhỉ?

Kiều Tân Phàm đội nón bảo hiểm lên đầu cô giống như lần trước đến đây, sau đó còn rất nghiêm túc đánh giá.

“Thì ra Hạ Vãn Tình đội nón bảo hiểm trông rất là đẹp nha!”

Đối diện với lời trêu chọc của anh, Vãn Tình ôm lấy anh, nói:

“Kiều Tân Phàm chính là nón bảo hộ của em.”

Ở phía cửa, có một người trên tay cầm ống bản vẽ rất dài lạnh lùng gõ cửa, anh ta chính là Mạc Lăng Thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.