Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 193: Chương 193: Thân thế bị phơi bày (Phần 3)




Khác với tình cảm bất đồng của Mạc Lăng Thiên và Lai Tuyết, hạnh phúc của cô là xuất phát từ nội tâm. Nhưng Vãn Tình lập tức nghiêm mặt, thu lại nụ cười của mình khi nhìn thấy Mạc Lăng Thiên.

Nguyên nhân chính là vì cô không muốn khoe khoang hạnh phúc của mình với người khác làm gì, vì vậy cô ngừng cười. Chính là khi Mạc Lăng Thiên xuất hiện, cô cũng sẽ không tỏ ra vui vẻ với anh ta. Vì thế thoạt tình thì có vẻ là chính Mạc Lăng Thiên đã làm phiền việc tốt của họ.

“Anh bận sao?”

Vãn Tình đã hiểu rằng hai người có việc phải làm khi nhìn vẻ mặt của họ.

“Ừm, kiến trúc sư thiết kế bản vẽ không hợp lý, anh yêu cầu anh ta sửa rồi, bây giờ duyệt lại một lần nữa.”

Vãn Tình nghe Kiều Tân Phàm giải thích xong, cô định đi ra ngoài để không làm phiền họ làm việc.

“Không sao đâu, em ngồi bên kia lên mạng chơi đi, không lâu lắm đâu.”

Kiều Tân Phàm lại ngăn cô ra ngoài, bảo cô ngồi xuống dùng máy tính. Vãn Tình rất nghe lời anh, cô bước đến, mở máy tính chuẩn bị xem tin tức.

“Cục trưởng cục thuế Liêm Hạo nhận khoản hối lộ kinh người hơn hai tỷ, bốn giờ sáng nay đã khai tất cả tội trạng, hiện đã thụ án.”

Vãn Tình cẩn thận đọc dòng tin tức này, sau đó cô bất giác nhìn về phía hai người đang thảo luận kia.

Kiều Tân Phàm tao nhã hơn người, chỉ là ngồi bàn công việc thông thường thôi, nhưng anh càng thêm thanh tao, khóe môi hơi mím lại, vẻ mặt thoáng biến đổi, mỗi động tác của anh đều trầm ổn kỳ lạ. Chỉ thế này thôi cũng đã toát ra đầy sức quyến rũ thu hút người xung quanh.

Dường như Kiều Tân Phàm ý thức được Vãn Tình đang nhìn mình chăm chú, anh vừa thảo luận xong một vài chi tiết thì liền liếc mắt nhìn cô. Vãn Tình hơi lè lưỡi nghịch ngợm, ý bảo họ tiếp tục đi, sau đó lại ngoan ngoãn xem tin tức.

Nhưng ánh mắt cô vẫn bất giác ngẩng lên nhìn, bởi vì cô thấy khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng của Mạc Lăng Thiên hơi hay đổi.

“Xem ra là tôi đã xem nhẹ mức độ chuyên nghiệp của phó tổng Kiều rồi.”

Nếu như Mạc Lăng Thiên và Kiều Tân Phàm không có mối quan hệ khó xử như vậy, nếu họ không phải là tình địch thì thậm chí Vãn Tình còn hoài nghi rằng họ có thể làm bạn tốt. Vãn Tình nhìn ra rằng Mạc Lăng Thiên tương đối kính trọng Kiều Tân Phàm từ ánh mắt tán thưởng của anh ta.

Vãn Tình cảm thấy thế sự thật quả như trò đùa. Rõ ràng là đối thủ, nhưng lại hết lần này đến lần khác hợp tác với nhau.

“Còn chỗ này cũng phải làm như vậy.”

Kiều Tân Phàm đan hai tay vào nhau, chăm chú nhìn bản vẽ, sau đó ngẩng đầu nhìn Mạc Lăng Thiên, ánh mắt của hai người bỗng thay đổi, thể hiện sự đồng tình.

Cũng vào lúc này, đột nhiên tứ phía tối om, chỉ có chiếc laptop trước mặt Vãn Tình là còn sáng đèn. Tắt điện ư?

Kiều Tân Phàm nhìn chiếc đèn trên đầu mình, vẻ mặt anh hơi nghiêm túc, bởi vì dù cho bị tắt điện thì máy phát điện sẽ tự động vận hành, tối thiểu thì văn phòng của anh cũng sẽ không bị tắt điện.

Nhưng hiển nhiên việc tắt điện này là có lý do gì đó. Kiều Tân Phàm mở ngăn kéo bên cạnh lấy ra một chiếc bật lửa châm ngọn nến trên bàn.

“Phó tổng Kiều, phó tổng Kiều ~”

Phía dưới có người hét to, Kiều Tân Phàm lập tức đứng dậy mở cửa phòng, Vãn Tình liền cảm thấy cơn gió ập vào làm cho căn phòng ngập trong khí lạnh.

“Phó tổng Kiều, vì liên tục dùng tám cái máy, đường dây lại ngắn, còn máy phát điện thì chưa sửa xong ạ.”

Có người nhanh chóng chạy đến báo cáo, như sợ thất trách thì sẽ bị phạt vậy.

“Tôi ra ngoài xem thử.”

Khi Kiều Tân Phàm dứt lời, anh bỗng nhìn về phía Vãn Tình rồi liếc sang khuôn mặt bình tĩnh của Mạc Lăng Thiên. Còn cô đã đứng dậy nói:

“Em đi cùng anh!”

Dáng vẻ gấp gáp của Vãn Tình khiến người đang xem bản vẽ phía sau ngẩng lên nhìn cô.

Nhưng khi vừa mới mở cửa phòng ra ngoài, trận gió lớn và mưa to ở bên ngoài ập vào, Vãn Tình chỉ cảm thây gió lạnh xuyên qua quần áo, cả người cô lạnh toát.

“Bên ngoài gió lớn, em quay lại đi.”

Giọng Kiều Tân Phàm mạnh mẽ không cho phép cô phản đối. Vãn Tình sửng sốt, tứ phía chìm trong bóng tối, còn người phía sau kia thì lại không có định bước ra. Đương nhiên là có một nguyên nhân quan trọng chính là bởi vì khuôn mặt lạnh lẽo của anh ta nên người ta thích tìm Kiều Tân Phàm hơn.

“Tân Phàm ~”

Vãn Tình hơi chần chừ, không phải là cô sợ Mạc Lăng Thiên, mà chỉ là cô ghét anh ta, không thích ở bên cạnh một người như vậy.

“Quay lại đi, ngoan !”

Giọng Kiều Tân Phàm dịu dàng đi rất nhiều. Nhất thời Vãn Tình không còn cứng đầu nữa, anh luôn có thể khiến mọi sự quật cường của cô tiêu tan, làm cho cô không thể không dịu xuống.

“Vậy anh cẩn thận!”

Vãn Tình nói xong, cô tháo nón bảo hiểm, đội vào cho Kiều Tân Phàn rồi cổ vũ anh:

“Đi đi!”

Kiều Tân Phàm vui vẻ cười. Lập tức có người cầm ô và đèn pin chạy đến đón anh. Cô nhìn theo bóng anh vừa đi vừa nghe người bên cạnh báo cáo tình hình chìm dầm vào bóng tối.

Vãn Tình mỉm cười quay lại văn phòng thì lại thấy ánh mắt sáng như chim ưng của Mạc Lăng Thiên đang nhìn chằm chằm mình.

Vãn Tình không bước tiếp nữa, mặc kệ cho gió đập vào sau lưng cô cũng không đi vào.

Bởi vì cô cảm thấy dường như Mạc Lăng Thiên có gì đó kì lạ. Trước kia anh ta thậm chí còn lười nhìn cô dù chỉ một cái, còn khi nói gì đó thì luôn lạnh lùng. Nhưng lúc này đây dáng vẻ anh ta nhìn cô rất lạ lẫm.

Cảm giác này khiến người ta cảm thấy kỳ quặc.

Thật sự nếu không đi vào thì cơn gió sẽ thổi tắt ngọn nến mất. Nhưng sau khi Mạc Lăng Thiên thu lại ánh mắt của mình, anh ta hoàn toàn không có ý định ra ngoài. Nhất thời Vãn Tình cảm thấy nhẹ nhõm hơn, chuẩn bị bước vào.

Vãn Tình còn chưa kịp đóng cửa thì đột nhiên một trận gió ập vào, liếc thấy bản vẽ trên bàn sắp bay vào ngọn nến, cô không suy nghĩ nhiều, lập tức chạy vội đến. Cùng lúc đó thì Mạc Lăng Thiên cũng nhanh tay bắt lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.