Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 194: Chương 194: Thân thế bị phơi bày (Phần 4)




Vãn Tình đứng cách xa bản vẽ, cho nên cô chạy vàng nhanh hơn. Trong khi đó Mạc Lăng Thiên cũng cố sức vươn tay ra. Khi cô chạy đến, cả người cô đập vào bàn làm việc, rướn lên bắt lấy bản vẽ, đồng thời tay của Mạc Lăng Thiên cũng cùng lúc bắt lấy nó.

Thậm chí tay anh ta còn nắm lấy hai ngón tay của Vãn Tình.

Vãn Tình sửng sốt, cô ngẩng đầu nhìn Mạc Lăng Thiên, anh ta cũng đang nhìn cô, nhưng tay anh ta lại không muốn buông ra.

Vãn Tình sững sờ, cô không kịp phản ứng, kết quả là bốn mắt nhìn nhau, chỉ nghe thấy một giọng hét vang lên sau lưng:

“Hạ Vãn Tình, cô đang làm cái gì?”

Khi giọng Lai Tuyết vang lên, Vãn Tình còn chưa đứng vững thì đã bị cô ta giật ra, cô đột nhiên buông bản vẽ ra. Đồng thời Mạc Lăng Thiên cũng không ngờ Lai Tuyết lại xuất hiện bất thình lình như vậy, anh cũng buông bản vẽ ra, vì thế nó lại rơi về phía ngọn nến.

Bản vẽ vừa rơi vào ngọn nến, lập tức phát ra âm thanh tạch tạch, Mạc Lăng Thiên ngồi bên cạnh kéo bản vẽ ra nhưng cũng đã bị cháy một lỗ lớn. Vãn Tình xoay người nhìn Lai Tuyết đang hùng hùng hổ hổ, cô cũng trở nên tức giận.

“Cô làm gì thế?”

Đón nhận ánh mắt tức giận của Vãn Tình, Lai Tuyết không còn dáng vẻ nhu nhược như khi ở nhà họ Kiều nữa, mà chất vấn cô bằng giọng buồn bực và khinh thường:

“Tôi làm gì à? Hạ Vãn Tình, cô còn biết xấu hổ không? Hôm qua thì cố ý đưa cơm đến cho Lăng Thiên, hôm nay lại cố ý xuất hiện ở đây. Rõ ràng cô biết Lăng Thiên không yêu cô mà còn mặt dày quấn lấy anh ấy, thú vị lắm sao?”

Vãn Tình không khỏi cười lạnh với dáng vẻ hùng hổ của Lai Tuyết.

“Tôi chẳng có hứng thú gì với Mạc Lăng Thiên của cô cả. Ngoài căm ghét ra thì chính là căm ghét, là hận. Chẳng lẽ cô chưa nghe rõ sao?”

Vãn Tình không thèm để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của Mạc Lăng Thiên trở nên cứng đờ, cô bình tĩnh nói với anh ta:

“Phiền anh Mạc giải thích rõ ràng với bạn gái anh, đừng có mà tùy tiện vu khống cho người khác.”

Khi Vãn Tình nói lời này, ánh mắt anh ta hơi lạnh đi, nhưng cô cũng không sợ hãi.

“Lăng Thiên, anh đừng nghe cô ta nói, không yêu thì sao có hận? Cô ta càng hận anh, thì rõ ràng cô ta vẫn để ý anh. Cô ta sẽ nghĩ cách có được anh ~”

Lai Tuyết vội vàng kéo cánh tay Mạc Lăng Thiên. Anh ta nhìn cô ta bằng ánh mắt âm u rồi nói:

“Tiểu Tuyết, đủ rồi!”

Chắc hẳn Lai Tuyết không ngờ rằng Mạc Lăng Thiên lại nghiêm túc và hơi giận dữ như thế. Ngay khi bị anh ta nghiêm khắc ngăn cản, cô ta lập tức tủi thân.

“Em ~ Lăng Thiên, bây giờ có phải là anh cảm thấy cô ta tốt rồi hay không? Có phải là anh vừa mắt cô ta hay không? Có phải là anh càng lúc càng ghét em rồi không?”

Lai Tuyết không còn dáng vẻ hùng hổ mắng người như vừa rồi nữa, chỉ thấy cô ta bắt đầu khóc lóc tủi thân, dáng vẻ yếu đuối động lòng người này cứ như thể Vãn Tình ăn hiếp cô ta không bằng.

Nhưng Mạc Lăng Thiên cũng không quan tâm cô ta tủi thân, mà chỉ nghiêm mặt nói:

“Bản vẽ này quyết định tiến độ của cả một công trình. Bất quá là Hạ Vãn Tình muốn cứu nó mà thôi.”

Lời giải thích của Mạc Lăng Thiên khiến Vãn Tình hoài nghi có phải đột nhiên anh ta thay đổi hay không nữa, sao đột nhiên lại đứng về phía cô thế này?

“Em ~ anh ở trong cùng một căn phòng với cô ta như vậy, anh muốn em nghĩ thế nào đây chứ?”

Hẳn là Lai Tuyết không hề ngờ được Mạc Lăng Thiên lại nói với cô ta như thế, lại có thể giải thích cho Vãn Tình. Cô ta cắn chặt môi, tủi thân biện hộ cho mình.

Nhưng Mạc Lăng Thiên không thèm nghe, mà chỉ bình thản để bản vẽ vào nơi khuất gió, rồi đứng dậy bỏ đi.

“Này, Lăng Thiên, anh đi đâu vậy?”

Khi thấy Mạc Lăng Thiên đứng dậy bỏ đi, Lai Tuyết cũng sốt ruột, nhưng vẫn không quên hung hăng liếc Vãn Tình rồi quay đầu đuổi theo.

Vãn Tình nhìn thấy bóng Lai Tuyết vội vàng chạy đi, cô cảm thấy rốt cuộc trong này cũng yên tĩnh hơn một chút. Thật không biết Lai Tuyết lo lắng cái gì nữa, chẳng lẽ cô ta vẫn không tin tưởng tình yêu của Mạc Lăng Thiên sao? Vãn Tình vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt kiêu ngạo ngày nào của Lai Tuyết. Cô thật sự hy vọng là có cô nào sẽ cướp anh ta đi thì tốt quá.

Không bao lâu sau khi Mạc Lăng Thiên và Lai Tuyết bỏ đi thì điện lại mở lại, sau đó gió bên ngoài cũng giảm đi ít nhiều, cứ như thể là ông trời đang đùa giỡn vận, gió ngừng thổi, mưa cũng ngừng rơi, cả công trường lại sáng đèn. Xa xa kia cô nhìn Kiều Tân Phàm bước đến.

“Cầu chì lại cháy, anh đã bảo họ ngừng một máy lại, có thể là đường dây có vấn đề.”

Kiều Tân Phàm trình bày tình hình vừa rồi xong, anh tháo nón bảo hộ xuống rồi nhìn quanh phòng.

“Mạc Lăng Thiên đi rồi sao?”

Khi Kiều Tân Phàm hỏi câu này, anh hơi tò mò, nhưng khuôn mặt tuấn tú của anh không hề có chút biểu cảm nào khác. So với sự tức giận của Lai Tuyết thì dường như Kiều Tân Phàm không hề cảm thấy việc cô ở cùng một phòng với Mạc Lăng Thiên có gì khác thường cả.

Kiều Tân Phàm chưa bao giờ ghen, Vãn Tình nghĩ đến việc này, trong lòng cô không khỏi hơi mất mát.

Nhưng nếu Kiều Tân Phàm giống như một bình dấm chua thì hẳn không phải là anh rồi.

“Em cười gì? Vừa lắc lại vừa gật đầu là sao?”

Kiều Tân Phàm quay đầu thấy Vãn Tình đang tự nói chuyện với mình, anh không khỏi nghi hoặc, nghiêm túc nhìn cô.

“Không có a. Vừa rồi bản vẽ bị cháy một góc, không biết là còn dùng được không. Gió lớn quá nên em không thấy kịp.”

Vãn Tình vừa nói vừa chỉ chỉ bản vẽ. Kiều Tân Phàm vội vàng cầm lên xem rồi nói:

“Không sao cả, chỉ cháy một khoảnh đất trống thôi.”

Anh đang xem thì lại nghe thấy tiếng giày cao gót bước lên lầu, sau đó Lai Tuyết xuất hiện với vẻ mặt buồn bực.

“Kiều Tân Phàm, anh không phải là đàn ông. Sao lại để vợ mình ở bên cạnh người đàn ông khác mà không lo lắng vậy hả?”

“Hạ Vãn Tình, vừa rồi cô nói gì với Mạc Lăng Thiên mà anh ấy lại giải thích cho cô như thế chứ?”

Dáng vẻ và lời nói này của Lai Tuyết khiến Kiều Tân Phàm nao nao, không khỏi trở nên nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.