Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 195: Chương 195: Thân thế bị phơi bày (Phần 5)




Dáng vẻ và lời nói của Lai Tuyết đầy chỉ trích như thể đang bắt ngoại tình tận giường. Kiều Tân Phàm trở nên nghiêm túc, lạnh lùng không cho phép xâm phạm.

“Cô không tìm thấy được niềm tin nơi Mạc Lăng Thiên nên cứ đến tra hỏi Vãn Tình. Lai Tuyết, tình yêu như thế này nhất định sẽ chẳng tiến xa được đâu.”

Lời Kiều Tân Phàm nói chỉ như đang kể một câu chuyện số mệnh không thể làm trái mà thôi, nhưng đã khiến Lai Tuyết từ hùng hổ trở nên xấu hổ.

“Các người mới không tiến xa được đấy. Tôi và Lăng Thiên là thật lòng yêu thương nhau.”

Vãn Tình nhìn dáng vẻ cứng đầu cố chấp của Lai Tuyết, rõ ràng là đang khủng hoảng mà không muốn thừa nhận. Cô lập tức bổ sung:

“Có tiến xa được hay không thì phải đi mới biết. Nếu như chỉ dựa vào thủ đoạn, đùa giỡn mà chiếm được tình cảm của Mạc Lăng Thiên, vậy thì sớm muộn cũng có một ngày cô sẽ nhận được lời đáp ch câu hỏi của mình, anh ta sẽ rời xa cô mà thôi.”

Vãn Tình không muốn cãi nhau với Lai Tuyết, cô học hỏi dáng vẻ của Kiều Tân Phàm và cách nói chuyện của anh. Cô bình tĩnh nói xong lý lẽ thì không ngờ Lai Tuyết lại mở to mắt nhìn cô, nói:

“Cô đã nói với Lăng Thiên chuyện đó rồi sao? Cô cho rằng cô nói những điều đó thì Lăng Thiên sẽ tin tưởng sao? Khi ấy nếu không phải do cô thì tôi sẽ không bị bệnh nặng như thế đâu.”

Lai Tuyết lại càng chất vấn cô bằng giọng run rẩy và khủng hoảng hơn. Vãn Tình trở nên mơ hồ khi nghe những gì cô ta nói. Tuy không biết cô ta đang nói chuyện gì, nhưng cô đã có thể khẳng định rằng trong quá khứ, khi cô không hề hay biết, Lai Tuyết đã dùng thủ đoạn trong mọi chuyện.

Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Mạc Lăng Thiên cứ mãi canh cánh trong lòng, kính trọng cô ta sao?

“Xem ra là chuyện đó đã khiến Mạc Lăng Thiên tin tưởng cô. Lai Tuyết, tại sao ngày trước tôi lại bị dáng vẻ ngây thơ vô tội của cô lừa kia chứ.”

Cô vừa nói xong, Lai Tuyết lại biến sắc, hổn hển phủ quyết:

“Cứ cho là Mạc Lăng Thiên biết đi chăng nữa thì anh ấy cũng sẽ không yêu cô đâu. Tôi đã từng mang thai con của anh ấy, tôi đã làm rất nhiều việc vì anh ấy.”

Lai Tuyết nói xong, cô ta không thèm quan tâm đến sắc mặt của Vãn Tình, mà xoay người sốt ruột bỏ đi tìm Mạc Lăng Thiên như muốn giải thích.

“Hạ Vãn Tình quả thật là bị mù rồi.”

Vãn Tình không khỏi thì thào tự mắng mình. Tại sao trước kia lại không nhận ra kỹ xảo cô cô ta kia chứ? Sao lại để bị lừa bởi bề ngoài ngọt ngào hồn nhiên của cô ta vậy?

Cô nghĩ đến sự lạnh nhạt mà Mạc Lăng Thiên dành cho cô ba năm qua, nghĩ đến cảnh tượng khi anh ta và Lai Tuyết xuất hiện bên cạnh nhau, và nghĩ đến việc Lai Tuyết tự ngã xuống lầu để sảy thai chỉ vì hãm hại cô.

Vãn Tình muốn yên ổn mà cũng không được. Không có ai có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra sau khi bị cướp đi cuộc hôn nhân mà mình khát khao từ rất lâu.

Nhưng khi Kiều Tân Phàm ôm lấy đầu vai cô, bao bọc lấy cô, vô hình trung mọi sự tức giận đều như tiêu tan đi mất, khiến cô bình tĩnh trở lại.

“Lai Tuyết sớm muộn gì cũng sẽ bị chôn vùi trong sự ngu xuẩn của mình mà thôi.”

Kiều Tân Phàm nhàn nhạt nói, giọng anh vừa như an ủi, lại vừa như thoáng thở dài. Đồng thời anh càng ôm cô chặt hơn.

“Vãn Tình, em có hối hận khi gả cho anh không?”

Kiều Tân Phàm vừa dứt lời an ủi, Vãn Tình như không còn uất ức nữa, cô hưởng thụ vòng ôm của anh. Nhưng khi vừa nghe thấy câu hỏi của anh, cô bất giác kinh ngạc ngẩng đầu, thì nhìn thấy ánh mắt quan tâm, thoáng khẩn trương như sợ hãi đánh mất cô vậy. Vãn Tình không khỏi mỉm cười.

“Có thể Hạ Vãn Tình từng làm rất nhiều việc phải hối hận, nhưng duy nhất việc gả cho Kiều Tân Phàm thì em sẽ không bao giờ hối hận.”

Chỉ vậy thôi là đã có thể khiến Kiều Tân Phàm mỉm cười. Anh vỗ vỗ hai má cô, cưng chiều nói:

“Anh rất sợ em sẽ hối hận, sợ rằng trong chớp mắt tất cả mọi sứ tốt đẹp mà anh có đều sẽ không còn thuộc về anh nữa, mà chỉ còn là ảo giác.”

Lời nói đáng thương và tự giễu như vậy lại do Kiều Tân Phàm nói ra khiến Vãn Tình càng mở to mắt hơn, tất cả mọi buồn bực vì Lai Tuyết đã thay bằng sự quan tâm dành cho Kiều Tân Phàm.

“Sao lại như vậy được. Kiều Tân Phàm, chúng ta phải sống tốt cho đến cuối cuộc đời, không ly không rời.”

Vãn Tình nghiêm túc nói, cô mỉm cười ngọt ngào, dáng vẻ này của cô không giống như đang an ủi anh, mà là chính cô khát khao cuộc sống hạnh phúc.

“A ~”

Sự nghiêm túc và lo lắng của Kiều Tân Phàm trong chớp mắt đều tan đi, và một nụ hôn rơi trên môi Vãn Tình, cô hơi sửng sốt nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lại.

Vãn Tình nắm tay Kiều Tân Phàm quay về nhà họ Kiều, bao nhiêu mệt mỏi và rối ren cả một ngày đều thay bằng nụ cười tươi sáng.

Ba ngày sau, Vãn Tình và Kiều Tân Phàm cùng nhau giúp Tuyết Dao làm tang lễ đơn giản cho mẹ cô ấy, cô không khỏi lo lắng cho tương lai của Tuyết Dao.

“Tuyết Dao, sau này cậu muốn làm công việc gì?”

Vãn Tình nhớ rõ Tuyết Dao học ngành quản lý tài chính, rất thích hợp với công việc có liên quan đến chính phủ hơn. Nhưng bởi vì sự việc vừa xảy ra với nhà họ Liêm, chỉ là sẽ rất khó khăn để tìm một công việc tương đối.

“Mình muốn tìm một công việc có thể làm ra được nhiều tiền. Cậu cũng thấy rồi đấy, hiện tại mình còn đang mắc nợ.”

Tuy rằng mọi thứ xảy ra quá nhanh đã đánh gục Tuyết Dao, nhưng có lẽ tinh thần của cô ấy cũng không quá sa sút

“Liêm Tuyết Dao, số tiền đó cậu không cần cảm thấy áp lực. Chúng ta là bạn bè, cho dù chúng ta đều không nhà không cửa thì nếu Vãn Tình đói, ắt Liêm Tuyết Dao cũng sẽ chia cho mình ổ bánh mỳ cuối cùng của cậu có phải không nào?”

Vãn Tình không khỏi nghĩ đến lần ở Tuyền Sơn, cô ở trên đỉnh núi cùng Tuyết Dao, sau khi nhận ra mình bị lạc đường, hai cô gái không hề sợ hãi, dù đang đói bụng nhưng cũng chia nhau một ổ bánh mì, khi ấy thật vui vẻ biết bao.

Cô nhớ rõ đêm đó mưa rất to, hai người nằm trong một căn phòng đơn sơ trên đỉnh núi, dù giường nhỏ nhưng họ cũng đã ngủ rất ngon.

“Không phải là áp lực, mà là trách nhiệm và nghĩa vụ của mình. Cũng chính là tự tôn và kiêu hãnh của mình. Vãn Tình, chúc mừng cậu đã tìm được một người đàn ông tốt như vậy.”

Liêm Tuyết Dao cũng nghiêm túc phủ quyết đề nghị của Vãn Tình, cô ấy nhìn Kiều Tân Phàm đang đứng cách đó không xa bằng ánh mắt ngưỡng mộ thoáng vụt qua.

“Hay là cậu đến làm việc ở công ty của Kiều Tân Phàm đi? Theo mình biết thì Kiều thị có đãi ngộ rất tốt đối với những người từng đi du học như cậu đấy.”

Vãn Tình đề nghị giúp đỡ, bởi vì cô biết rằng hiện tại Tuyết Dao hoàn toàn không dễ để có thể tìm được một công việc vừa ý. Nhưng cô ấy lại lập tức lắc đầu nói:

“Không. Nếu có thể, mình thà rời khỏi thành phố này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.