Vãn Tình nhìn ánh mắt kiên quyết của Tuyết Dao, cô khẽ cau mày, ôm chặt lấy cô ấy. Khác với
sự nghiêm túc và quan tâm của Vãn Tình, Tuyết Dao lại mỉm cười nói:
“Yên tâm đi, với tính cách của mình thì dù đến bất cứ đâu cũng sẽ không bị
người ta ức hiếp đâu. Cậu cũng thấy rồi đấy, mình không thể ở lại thành
phố này nữa rồi.”
Giọng Tuyết Dao thong dong và bình thản, cô ấy
vẫn kiên quyết với quyết định của mình, Vãn Tình không khỏi cảm thấy
buồn rầu, lại nói:
“Cho dù phải đi, thì cũng đợi sau khi mình và Tân Phàm tổ chức hôn lễ đã, và cũng gặp ~ anh trai mình chứ.”
Tuyết Dao không biết nói gì hơn với yêu cầu này của Vãn Tình, cô đành cười khổ.
“Ngày mai, mình sẽ hẹn anh trai mình ra ngoài cùng nhau ăn bữa cơm. Cứ như vậy đi!”
Vãn Tình thấy Tuyết Dao không nói gì thì liền quyết định thay cho cô ấy. Có thể thấy rõ sau khi Tuyết Dao phải trải qua biến cố gia trình, cô ấy
dường như đã hết hy vọng đối với anh trai cô rồi. Nhưng Hạ Vãn Tình lại
cứ muốn cố chấp cố gắng vì bạn của cô thêm một lần nữa, cô không tin
trên đời này không có kỳ tích.
Vì thế, tối hôm đó, Vãn Tình đặc biệt hẹn và nói trước kế hoạch với Kiều Tân Phàm.
“Trước kia Tuyết Dao thích anh trai em, em muốn để họ gặp nhau một lần nữa
trước khi cô ấy rời khỏi đây. Dù cho không có kỳ tích xảy ra thì cũng
không phải tiếc nuối.”
Buổi tối, trong lúc đang chuẩn bị cho hôn
lễ sắp diễn ra, Vãn Tình cũng tỏ ra rất thích cực thảo luận việc này
cùng Kiều Tân Phàm.
“Hạ Vãn Tình, không ngờ em cũng thích nhiều chuyện thế nhỉ?”
Anh cười khẽ, để tùy ý cô dựa vào lòng anh vừa mong kỳ tích xuất hiện. Vãn
Tình xoay đầu nhìn bộ dạng lơ đễnh của Kiều Tân Phàm, cô phản bác:
“Kiều Tân Phàm, nếu là anh, có phải là anh sẽ dẹp hết mọi suy nghĩ không thực tế trong đầu không?”
Kiều Tân Phàm mỉm cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn và ánh mắt nghiêm túc của Vãn Tình, anh cũng thành thật đáp:
“Nếu là anh thì anh sẽ làm theo kế hoạch của mình, thường thì không làm những chuyện vô ích.”
Vãn Tình nghe xong, cô nhớ lại khi cô và anh gặp nhau, nhớ lại sự xuất hiện của anh, bất giác ôm lấy cổ anh nói:
“Cuộc hôn nhân của chúng ta cũng là như thế sao?”
Từ lần đầu tiên Kiều Tân Phàm nhìn thấy cô, hẳn là anh đã lên kế hoạch rất tốt rồi chứ gì. Nếu không thì sao anh lại đột nhiên đối tốt với cô chứ? Cô nhớ anh từng nói rằng đó không phải là lòng hảo tâm của anh.
Một cuộc hôn nhân được kế hoạch sẵn, không phải là một lời nói vu vơ, không phải môn đăng hậu đối, mà là vì một cuộc trả thù, vì sự đồng cảm. Kiều
Tân Phàm có lẽ đã biết trước là sẽ không vô ích sao? Anh đã biết trước
rằng cô sẽ yêu anh sao?
“Cuộc hôn nhân của chúng ta ~ bất ngờ hơn trong tưởng tượng của anh.”
Kiều Tân Phàm cảm thán nói, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi bất an của Vãn Tình bằng ánh mắt thản nhiên.
“Xì, chỉ biết nói ngọt. Kiều Tân Phàm, anh như thế này khiến em luôn cảm
thấy có khoảng cách lắm, giống như là đang bước vào cái bẫy của anh
vậy.”
Tuy Vãn Tình hơi bất mãn, thành thật nói ra suy nghĩ trong
lòng mình, nhưng cô không tức giận. Bởi vì dù khởi đầu có như thế nào
thì anh chưa từng có suy nghĩ muốn tổn thương cô.
“A, có phải là bà xã rất hài lòng với cái bẫy này không đây?”
Kiều Tân Phàm nghe thấy giọng cô hờn dỗi, anh liền vạch trần suy nghĩ của cô. Vãn Tình kinh ngạc nói:
“Anh làm gì vậy? Em mới giả vờ có môt chút thôi mà.”
Kiều Tân Phàm giật lấy chiếc mạng che mặt trong tay cô, sau đó ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, khuôn mặt anh kề sát cô như muốn nhập cô vào làm một
với anh, không quên bổ sung:
“Như thế này còn có khoảng cách không?”
Vãn Tình xẩu hổ mặt đỏ bừng, cô lại thấy ánh mắt dịu dàng của anh, lòng cô như tan ra.
“Thế này cũng không thể che dấu sự thật rằng bụng dạ anh rất khó lường ~”
Khi anh đang chiếm hữu nội tâm mềm yếu của cô, Vãn Tình hừ nhẹ một tiếng, thấp giọng oán giận nói.
“Hạ Vãn Tình, đâu phải là tình yêu ngẫu nhiên mới gọi là tình yêu đâu nào.
Cũng đâu phải cuộc hôn nhân được dự tính thì sẽ không hạnh phúc đâu. Em
không cảm thấy Hạ Vãn Tình rất xứng đôi với Kiều Tân Phàm, chúng ta mà
hợp lại thì càng tăng thêm sức mạnh sao?”
Anh vừa mỉm cười, vừa hôn lên vành tai cô. Hai người vừa đấu võ mồm, lại vừa thân mật, hai con tim như hòa làm một.
“Kiều Tân Phàm, anh thật sự là đại sắc lang!”
Khi Vãn Tình đắm chìm trong niềm hạnh phúc cực hạn, cô không thể phủ nhận
cuộc sống hôn nhân này hạnh phúc hơn nhiều so với trong tưởng tượng của
cô, đặc biệt là giờ phút này, giữa cô và anh không hề có bất cứ khoảng
cách nào. Kiều Tân Phàm của hiện tại đã cởi bỏ vẻ ngoài tao nhã của
mình, bỏ đi sự lạnh lùng, cao ngạo không cho phép lại gần của anh, để
thể hiện bản chất chân thật nhất trước mặt cô.
“Cho nên, anh sẽ ăn luôn con thỏ hồng Hạ Vãn Tình.”
Anh ôm cô, bật ra âm thanh thỏa mãn, gợi cảm và vui sướng. Khi Vãn Tình nằm trong lòng anh mỉm cười rồi đi vào giấc ngủ, cô thoáng nghe thấy Kiều
Tân Phàm đánh giá Tuyết Dao và Hạ Vãn Dương:
“Một cô gái còn quật cường hơn Hạ Vãn Tình, một người đàn ông căn bản không quan tâm đến lợi ích và quyền thế khi đối diện với bạn thân của em gái. Có lẽ là không
thể.”
Trên căn bản thì sự thật cũng không quá khác biệt so với
suy đoán của Kiều Tân Phàm. Khi bốn người cùng nhau dùng cơm, Hạ Vãn
Dương nhìn thấy Liêm Tuyết Dao cung có mặt, anh tỏ ra hơi khó hiểu, còn
Tuyết Dao cũng căn bản không hề có ý gì khác, cô ấy hết sức bình tĩnh
khiến Vãn Tình bất giác cảm thấy hơi mất mát.
Thậm chí khi Vãn Tình và Kiều Tân Phàm còn chưa kịp rút lui để cho họ có không gian riêng thì Hạ Vãn Dương đã nói:
“Tiểu Tình, anh còn một bữa tiệc quan trọng nữa, ngày mai có thời gian rỗi sẽ lại gặp các em.”
Hạ Vãn Dương là do Vãn Tình đặc biệt mời đến, nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì Tuyết Dao đã đứng dậy nói:
“Một nơi đẹp thế này, hai người cứ hưởng thụ đi. Mình cũng có việc phải đi trước.”
Vãn Tình nhìn thấy hai người họ mỗi người một ngả, cô không khỏi thở dài. Xem ra tình cảm thật sự là không thể miễn cưỡng.
“Lại bị anh nói trúng rồi.”
Vãn Tình không có hứng thú ăn gì nữa, cô cũng khôn quên oán giận Kiều Tân
Phàm. Nhưng anh chỉ lơ đễnh mỉm cười, ánh mắt anh hiền hòa.
Vãn Tình không hề hay biết giờ phút này cô ở bên Kiều Tân Phàm trong mắt người khác là một sự ngưỡng mộ.
Tuyết Dao đứng cách đó không xa, cô khẽ mỉm cười, rồi quay đầu bước đi.