Trong khi Vãn Tình
đang rất kích động thì Mạc Lăng Thiên lại tỏ ra bình tĩnh không thẹn với lương tâm, không hề sợ hãi khiến nhất thời Vãn Tình nghẹn lời, không
biết nên nói gì.
“Đợi tôi.”
Mạc Lăng Thiên gác máy một
cách dứt khoát, Vãn Tình bất ngờ vì sự chủ động của anh ta, cứ như thể
là sợ cô hiểu lầm vậy. Chẳng lẽ cô đã hiểu lầm anh ta sao?
Nếu Mạc Lăng Thiên không phải là người nói với Lai Tuyết bí mật này, vậy thì là ai chứ?
Vãn Tình không khỏi lau đi giọt nước bên khóe mắt, đồng thời tự bắt mình
tỉnh táo lại. Cô lại cúi đầu đọc dòng chữ trên tờ giấy, rõ ràng cũng
không phải là chữ của Lai Tuyết. Đương nhiên cũng có thể là chữ của
người mà cô ta sai làm. Vãn Tình hít sâu khi nghĩ đến Kiều Tân Phàm, anh không nhìn thấy cô nên hẳn là đang thắc mắc rồi, cô đành vội vàng đi ra thì cửa phòng ngủ đã bật mở.
“Quả nhiên là ở đây, em lười biếng trốn vào đây nha.”
Kiều Tân Phàm mỉm cười ngọt ngào, giọng anh thân thiết như thể cuốn đi tất cả cảm giác bất an và lo lắng của Vãn Tình.
“Ồ, ha ha, em ra ngoài ngay. Vừa rồi có chút việc cần gọi điện thoại.”
Vãn Tình cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cô không biết phải nói thế nào với anh về chuyện vừa rồi. Thế nhưng Kiều Tân Phàm đã nhận ra giọt nước long lanh
trong mắt cô.
“Em khóc sao?”
Vừa nhận ra điều này thì anh
đã ôm Vãn Tình vào lòng. Khuôn mặt điển trai của anh hơi cau lại, giọng
anh hết sức nghiêm túc không cho phép cô trốn chạy.
“Kiều Tân
Phàm ~ Nếu như anh nhận ra Hạ Vãn Tình hoàn toàn không giống như tưởng
tượng của anh, không phải là con gái của Hạ Chính Lãng thì anh sẽ cảm
thấy thế nào?”
Cô vẫn còn nhớ rõ lý do mà khi ấy anh muốn kết hôn với cô, anh đã nói rằng nguyên nhân rất đơn giản, chính là bởi vì cô là con gái của thị trưởng.
Nguyên nhân này khiến bản thân cô cảm
thấy đối với một người lý trí như Kiều Tân Phàm, khi mọi việc lại thành
ra không hề hoàn hảo như ban đầu, vậy anh sẽ nghĩ thế nào đây?
Hiển nhiên là lời Vãn Tình nói quá sức đột ngột khiến Kiều Tân Phàm càng
thêm nghiêm túc, đồng thời thì anh đã nhìn thấy chút manh mối trong bàn
tay mà cô vẫn luôn giấu sau lưng.
Anh hơi nhíu mày, dang thẳng tay tóm lấy bức ảnh trong tay cô và cả mảnh giấy sắp bị cô vò nát kia.
“Kiều Tân Phàm, hôn lễ của chúng ta có lẽ sẽ khiến anh cảm thấy xấu hổ và
thất vọng. Đối với anh, em hoàn toàn không có giá trị gì nữa. Tất cả
những gì mà em có thể cho anh cũng chỉ là chính bản thân em, trái tim em mà thôi. Anh có thất vọng không?”
Có thất vọng hay không, liệu
anh có thất vọng không? Vãn Tình tha thiết nhìn thần sắc trên khuôn mặt
anh tuấn của Kiều Tân Phàm thay đổi sau khi xem bức ảnh và mảnh giấy
kia, tim cô như ngừng đập.
Đáp lại Vãn Tình không phải là câu trả lời của Kiều Tân Phàm, mà anh dùng cánh tay vốn đang nắm tay cô kéo cả
người cô vào lòng mình. Vãn Tình chưa từng cảm nhận được Kiều Tân Phàm
mạnh mẽ đến thế này, như thể muốn thu cô vào trong ngực anh vậy.
“Anh luôn cảm giác rằng hình như dù anh có nỗ lực thế nào thì cũng không thể khiến em tin tưởng. Sự quan tâm của anh dành cho em, thậm chí sự chăm
sóc của anh lại khiến em cảm thấy như Kiều Tân Phàm anh không thật sự
tồn tại, hoặc khác hơn là sự xuất hiện của Tịnh Ái khiến em chưa từng có cảm giác an toàn.”
“Thế nhưng chuyện này khiến anh nhận ra một
điều rằng đây chính là sự chứng minh cho việc Kiều Tân Phàm anh tuy rằng rất thực tế, nhưng thì ra anh cũng không hề lý trí khi đối diện với
cuộc hôn nhân của mình và Hạ Vãn Tình.”
“Hơn nữa, đồ ngốc ạ, xảy ra chuyện em trốn ở đây khóc thì có tác dụng gì? Đây là cách mà Hạ Vãn Tình đối mặt sao?”
“Dù có chuyện gì thì luôn có anh ở đây, em đừng sợ.”
Mạc Lăng Thiên khiến cô khủng hoảng và phẫn nộ bao nhiêu thì Kiều Tân Phàm
đã cho cô bấy nhiêu an ủi và cảm động. Thế giới của Mạc Lăng Thiên đã
vứt bỏ cô như rác rưởi, trong khi đó Kiều Tân Phàm lại quý trọng cô như
vật báu vậy.
Thử hỏi một Kiều Tân Phàm như thế này làm sao Hạ Vãn Tình cô có thể từ bỏ đây? Thử hỏi, một Kiều Tân Phàm như thế này, nếu
như cô không giành lấy thì tất cả mọi niềm tin trong đời Hạ Vãn Tình cô
đều sẽ cười nhạo sự nhát gan của cô.
“Kiều Tân Phàm, anh đang
muốn lấy hết mọi sự cảm động và cảm kích của Hạ Vãn Tình sao? Hay là anh nhất quyết muốn em yêu anh đến chết tâm thì mới cảm thấy mãn nguyện?”
Khi nói câu này, Vãn Tình không tự chủ đấm vào ngực Kiều Tân Phàm. Anh bắt
lấy nắm tay cô, nụ hôn của anh dừng trên vành mi cô, lau đi giọt nước
mắt trong suốt còn vương.
“Lại khóc, phấn trôi hết rồi kìa.”
“Ngoài kia có nhiều khách như vậy, chúng ta biến mất lâu quá chắc là bà nội lo lắng rồi đấy.”
Quả nhiên, Kiều Tân Phàm vừa dứt lời thì bên ngoài lập tức có người gọi:
“Cậu chủ, cô chủ ~”
Vãn Tình rốt cuộc cũng nín khóc, cô mỉm cười dựa vào lòng Kiều Tân Phàm
không muốn buông ra. Chính vì sự ấm áp này mà khiến Hạ Vãn Tình cô lo
được lo mất không thôi.
“Bức ảnh này là do Lai Tuyết chụp, em nghĩ em nên tìm cô ra nói chuyện rõ ràng.”
Vãn Tình nắm chặt tay, tỏ ra hết sức kiên định. Cô không thể cho phép Lai Tuyết hết lần này đến lần khác ức hiếp mình được.
Thế nhưng sau khi Kiều Tân Phàm nhìn bức ảnh và mảnh giấy, anh hơi cau mày như thể đang hoài nghi tính chân thực của chúng.
“Đó là khi em đi mua lễ phục, anh trai tặng quà cho em, vì thế em dành cho anh ấy một cái ôm.”
Vãn Tình cũng không biết mình có bị lầm không mà lại giải thích như vậy. Còn Kiều Tân Phàm nghe xong, anh cười nói:
“Góc độ không tồi, thì ra sáng nay Lai Tuyết cao ngạo như vậy là bởi vì cái này.”
Kiều Tân Phàm hơi mỉm cười, ánh mắt anh vẫn nhìn bức ảnh kia. Không thể
không nói rằng cảnh tượng trong bức ảnh thật sự tạo ảo giác cho người
nhìn, có gì đó không giống anh em mà giống hai người yêu nhau.
“Kiều Tân Phàm, tại sao anh không tò mò về thân thế của em? Sao anh có thể thản nhiên như vậy khi đối mặt với biến cố?”
Vãn Tình nhìn ánh mắt không hề nao núng của Kiều Tân Phàm, rốt cuộc cô cảm thấy hơi sốt ruột.
“Thói quen mà thôi. Anh thích từ từ nghiên cứu vấn đề.”
Kiều Tân Phàm nắm chặt lấy tay Vãn Tình,nhận thấy cô vẫn chưa thả lỏng, nên anh nói thêm :
“Nếu Lai Tuyết dùng cái này để uy hiếp chúng ta, vậy thì chúng ta cứ mặc kệ. Còn về cha mẹ em thì chúng ta sẽ dùng cách khác để giải quyết.”
Vãn Tình hiểu rõ lời Kiều Tân Phàm nói, chỉ là đối mặt với cách xử lý thản
nhiên thế này, cô hơi băn khoăn. Dù sao thì một khi bí mật này bị công
khai, thì cô và nhà họ Hạ sẽ không còn thân thiết như trước nay nữa.
Đối với tình thân, Vãn Tình cũng luôn lo được lo mất.
“Dù sao thì theo những gì anh biết về Lai Tuyết thì đáng ra cô ta phải bán tin tức này cho truyền thông mới đúng chứ.”