Cô đang định bỏ món quà vào khu quà tặng thì người phục vụ kia lại cung kính nói:
“Cô chủ, người tặng quà nói rằng cô phải mở hộp quà ra xem, nếu không thì sẽ không linh.”
Vãn Tình ngẩn ra, cô nhớ lại chiếc hộp mà lần đó Tiểu Quách đưa cho cô,
lòng cô như có điềm xấu, nhưng lại không biết tại sao lại như vậy. Vãn
Tình vội vàng hỏi:
“Hộp quà này là ai tặng?”
Nhân viên phục vụ kia thành thật trả lời:
“Là một người đàn ông dáng cao gầy, miệng hơi khẽ mỉm cười, còn lại thì
không có gì đặc biệt nữa cả, tặng xong lập tức bỏ đi rồi.”
Hiển
nhiên là nhân viên phục vụ không chú ý đến dáng vẻ của khách, lại càng
không suy nghĩ gì nhiều. Vãn Tình không nóng lòng truy hỏi nữa mà bình
tĩnh dặn dò:
“Hãy cho tôi biết tên và cách thức liên hệ với cậu.”
Người phục vụ nghe xong thì liền ghi lại tên và số điện thoại của mình.
Vãn Tình cầm hộp quà trên tay, cô khẽ đưa mắt nhìn về phía Kiều Tân Phàm
lịch lãm trong bộ vest trắng muốt đứng phía xa kia đang tiếp đón khách
khừa còn Kiều Quý Vân. Cô xoay người đi đến một nơi yên tĩnh, rồi mở
chiếc hộp ra.
Chiếc hộp vừa mở ra thì một xấp ảnh và một tờ giấy đập vào mắt cô.
Nếu như nói khi Vãn Tình nhìn thấy những bức ảnh kia, cô vẫn còn chưa hiểu
dụng ý của món quà này thì những chữ viết trên tờ giấy đã giải thích hết tất cả.
“Nếu không muốn nhà họ Hạ bị gièm pha, không muốn để mọi người biết được chuyện con gái nuôi ‘yêu’ ‘anh trai mình’, thì hãy dừng hôn lễ lại.”
Trong phút chốc, Vãn Tình cảm thấy chuyện này bất quá thì chỉ là một trò chơi nhàm chán và buồn cười mà thôi.
Nhưng lập tức ngay sau đó, Vãn Tình cũng đã hiểu mục đích của chiếc hộp này.
Nếu như thân phận con gái nuôi của nhà họ Hạ bị lộ, nếu như để mọi người
nhìn thấy số ảnh này và nếu cha mẹ cô nhìn thấy cảnh tượng đó thì có thể là cái gọi là tình thân mà Hạ Vãn Tình cô luôn mong mỏi sẽ biến mất
khỏi tầm tay cô. Vậy thì cái danh thiên kim Thị trưởng sẽ trở thành một
trò cười, khiến cho Kiều Tân Phàm và nhà họ Kiều bị mất mặt.
Nhưng nếu vì để né tránh rắc rồi mà phải từ bỏ cuộc hôn nhân hạnh phúc này
thì Hạ Vãn Tình cô không cam lòng, cô hoàn toàn không muốn.
Lòng
cô lúc này giống như một quả bóng bị người ta đè nén vậy, cô không cam
lòng, không muốn thỏa hiệp, nhưng lại phẫn nộ đến mức không thở ra hơi
trước sự uy hiếp này.
Mạc Lăng Thiên, chẳng lẽ là anh ta sao?
Người có khả năng biết điều này trên thế gian này ngoài Mạc Lăng Thiên
thì còn ai vào đây nữa.
Thế nhưng Mạc Lăng Thiên làm thế này là vì cái gì? Vì ghét cô, muốn trả thù cô sao?
Nhưng cảnh tượng trong số ảnh này khiến Vãn Tình đột nhiên hiểu ra rằng tuy
không phải là Mạc Lăng Thiên, nhưng chắc chắn là có liên quan đến Lai
Tuyết.
Trong ảnh, cô mỉm cười hạnh phúc ôm lấy hai vai Hạ Vãn
Dương. Cái ôm cảm ơn chân thành của cô lại khiến người khác cảm thấy họ
như một đôi tình nhân, và khung cảnh ở trung tâm thương mại đó khiến Vãn Tình nhớ đến Lai Tuyết.
Dáng vẻ kiêu ngạo, gần như hèn mọn của Lai Tuyết ban sáng khiến cho Vãn Tình càng tin rằng cô ta đã sớm biết bí mật này rồi.
Và người cho cô ta biết bí mật này ngoài Mạc Lăng Thiên thì còn ai?
Nếu nói rằng lần trước Lai Tuyết cố ý ngã cầu thang để sảy thai, vậy lần
này thì sao? Nếu không có sự giúp đỡ của Mạc Lăng Thiên thì làm sao Lai
Tuyết có thể bắt được điểm yếu của cô ngay đúng lúc này để uy hiếp cô cơ chứ.
Mạc Lăng Thiên chung quy là không muốn cô được hạnh phúc,
nên cùng với sự khuyến khích của Lai Tuyết, anh ta nhất định phải đầy cô vào chỗ chết mới hài lòng sao?
Lòng Vãn Tình giống như một con thú nhỏ bị thương vậy, cô căm hận và kích động hơn bao giờ hết.
Vãn Tình quay đầu lại nhìn Kiều Tân Phàm, nụ cười của anh dưới ánh nắng mùa thu giống như tỏa ra ánh hào quang, bất cứ nơi nào anh đến đều như thể
có cầu vồng bao quanh anh. Người đàn ông này chính là cái kết hạnh phúc
của cô, sao cô có thể buông tay được đây.
Vãn Tình lưu luyến nhìn Kiều Tân Phàm mỉm cười, tay cô không khỏi nắm chặt lại, móng tay gần
như phập vào da. Cô không cam lòng từ bỏ cuộc hôn nhân này, vừa nghĩ cô
vừa xoay người đi gề phía phòng ngủ.
Cô cầm lấy điện thoại, ngón tay hơi run rẩy bấm dãy số mà cô đã xóa đi từ lâu.
“A lô?”
Giọng của Mạc Lăng Thiên không lạnh lùng như bình thường, cũng không hề có vẻ gì là trào phúng như cô đã nghĩ, mà ngược lại lại có cảm giác bất ngờ
xa lạ.
“Mạc Lăng Thiên ~”
Vãn Tình hít sâu một hơi, không để mình quá kích động và oán hận mà không nói ra được suy nghĩ của mình.
“Nếu anh không yêu tôi, nếu anh không vừa mắt tôi, nếu như ba năm qua chỉ
khiến anh cảm thấy là một gánh nặng, còn sự trở về của Lai Tuyết với là
hạnh phúc thật sự của anh, vậy thì tất cả sự cam tâm tình nguyện và nhẫn nhục của Hạ Vãn Tình tôi đã bị anh phá nát rồi, tôi đã để anh được tự
do rồi, đã từ bỏ mọi sự mong chờ dành cho anh rồi. Anh còn muốn gì nữa
chứ? Chẳng lẽ yêu anh cũng là lỗi của tôi sao? Chẳng lẽ yêu anh thì nhất định phải chịu sự trừng phạt như thế này à?”
Lời Vãn Tình nói
tuôn trào giống như núi lửa, lòng cô đau đớn, thậm chí cô có thể tưởng
tượng ra sự phẫn nộ của mẹ cô, vẻ mặt khó coi của cha cô và thậm chí là
từ nay về sau, gia đình ấm áp của cô sẽ xa cách đến thế nào.
Cô
không thể ngăn nước mắt mình tuôn rơi. Nếu như Hạ Vãn Tình cô là người
có thể cam tâm tình nguyện từ bỏ tình yêu, thì có lẽ cô sẽ không phẫn nộ như vậy, lại càng không sợ hãi đến thế.
“Nói với Lai Tuyết thân
thế của tôi thì thú vị lắm sao? Mang thân phận của tôi ra để uy hiếp tôi thì vui vẻ lắm à? Đây chính là cách mà các người báo thù tôi sao?”
Nhân lúc Mạc Lăng Thiên còn đang trầm mặc, Vãn Tình không có ý định đè nén
cảm xúc của mình,cô không nhịn được gào thét với người đàn ông vô tình,
lạnh lùng này.
Nhưng sau đó người bên kia đầu dây lại tỏ ra khó hiểu hỏi ngược lại cô:
“Ý cô là sao? Nói rõ ràng ra đi.”
Đáp lại Mạc Lăng Thiên là tiếng thở dồn dập vì tức giận của Vãn Tình.
“Mạc Lăng Thiên tôi không phải là một kẻ vô vị như vậy. Tôi nghĩ chúng ta cần một lời giải thích.”