Chúng ta trải qua
gian khổ, bước lên chông gai đến mức hai chân rỉ máu, nước mắt nhòe trên mi chỉ để nắm lấy một giây hạnh phúc, đây chính là ý nghĩa của cuộc
sống.
Chính bởi vì sự gian khổ này ta mới có thể hiểu thế nào là
trân trọng. Chính vì hạnh phúc này, ta mới biết được thế nào là vui vẻ.
Khi tỉnh giấc, Vãn Tình nhận ra mình vẫn đang cười, cô không khỏi vỗ vỗ mặt mình.
“Hạ Vãn Tình, coi cô kìa.”
Vãn Tình tự nói thầm với mình. Cô không buồn ngủ nữa, còn Kiều Tân Phàm nằm bên cạnh cô vẫn trước sau như một vòng tay ôm lấy thắt lưng cô. Vãn
Tình xoay lại nhìn khuôn mặt anh bình yên như đang say ngủ trong lòng
mẹ, thật khiến cô phải bội phục anh có thể ngủ say đến thế.
Nếu
như không gặp Kiều Tân Phàm, thì Hạ Vãn Tình có lẽ sẽ phải vẫy vùng
trong vũng lầy. Nếu như khi ấy không gặp anh, thì có lẽ cuộc hôn nhân
của cô sẽ là bi kịch.
Tất cả những gì đã qua tua lại trước mắt
cô, Mạc Lăng Thiên, Tịnh Ái, đều đã là quá khứ rồi. Cuộc sống cũng sẽ
không ép buộc chúng ta phải chịu đau thương, Vãn Tình tin rằng tương lai sẽ tốt hơn rất nhiều.
Khi cô nhẹ nhàng hôn lên má Kiều Tân Phàm thì anh cũng mở mắt.
Vãn Tình ngẩn ra, mặt cô đỏ bừng, nhưng cô không hề né tránh, mà mỉm cười với anh, không hề né tránh.
“Kiều Tân Phàm, đừng!”
Hai người thở hổn hển, Vãn Tình căng thẳng nắm chặt hai vai Kiều Tân Phàm.
“A, Hạ Vãn Tình, sáng sớm châm lửa thì phải chịu trách nhiệm nha.”
Giọng Kiều Tân Phàm khàn khàn đầy gợi gảm, ánh mắt anh hơi bất ngờ, cả người
anh cũng nóng lên. Vãn Tình còn chưa kịp ngăn cản thì đã cảm thấy chăn
bị anh kéo ra, cô chỉ vừa kinh ngạc kêu lên thì ngọn lửa nóng bỏng kia
đã thiêu đốt cô mất rồi.
Có lẽ là bởi vì quá hạnh phúc nên Vãn
Tình chìm đắm lúc nào không hay. Nhiệt độ càng lúc càng nóng bỏng hơn,
chăn dần dần trượt xuống để lộ bả vai rắn chắc của anh. Dưới ánh ban
mai, cô và anh cùng nhau dạo nên giai điệu nguyên thủy nhất.
“Kiều Tân Phàm.”
Ánh mắt Vãn Tình sáng ngời, nằm yên để mặc Kiều Tân Phàm dùng tay lau đi giọt mồ hôi lăn trên trán, cô ngọt ngào gọi tên anh.
“Chúng ta hãy cứ như thế này cả đời nhé.”
Đôi mắt của cô giống như chú nai con, đôi môi cô đỏ mọng quyến rũ như hoa anh túc.
“Ừm ~ Hạ Vãn Tình, em đừng lo lắng, thật ra hạnh phúc rất giản đơn mà thôi.”
Vãn Tình đáp lại Kiều Tân Phàm bằng một cái ôm ấm áp mà mềm mại, chắc nịch
và rất rõ ràng. Ha ha, quả thật hạnh phúc rất giản dị.
Buổi sáng, trên dưới nhà họ Kiều đã hết sức bận rộn đắm chìm trong không khí vui
mừng chuẩn bị hôn lễ. Hiển nhiên bà Kiều cũng ngủ không ngon cả đêm, tuy rằng rất tỉnh táo nhưng hai mắt thì lại thâm quầng.
“Vãn Tình, cháu mau qua đây ăn chút gì đi, lát nữa thì không có thời gian để ăn đâu.”
Bà Kiều gọi Vãn Tình, rồi lại dặn dò Kiều Tân Phàm:
“Lát nữa sẽ có vài người khách quan trọng, cháu và cha cháu phải nhanh chóng ra đón tiếp đấy nhé.”
Trên bàn ăn, bà Kiều vội vàng dặn dò mọi người. Vãn Tình để ý Lai Tuyết
không hề xuất hiện, còn Lai Phượng Nghi thì đang bận rộn ngược xuôi.
“Phượng Nghi, mau qua đây ăn sáng đi, lát nữa sẽ bận lắm đấy. Những thứ lặt vặt thì cứ giao cho chị Dương là được rồi.”
Kiều Quý Vân gọi Lai Phượng Nghi, bà ấy nhanh chóng bước đến ngồi xuống, sau đó chìa tay đưa cho Vãn Tình một chiếc hộp nhỏ.
Vãn Tình ngẩn ra, không ngờ Lai Phượng Nghi lại làm như vậy, cô nhìn sang Kiều Tân Phàm thì thấy anh cũng khẽ nhíu mày.
“Dù cho trước đây Tiểu Tuyết từng làm gì có lỗi với cháu, dù tình cảm của
dì và cha cháu không được các cháu chấp nhận, nhưng dì mong các cháu sẽ
hiểu cho. Dì cũng chúc các cháu răng long đầu bạc.”
Lai Phượng Nghi bất ngờ tặng món quà này khiến Vãn Tình và Kiều Tân Phàm đành phải vui vẻ nhận lấy.
“Đây là một cặp bùa bình an, dì đặc biệt đến chùa Linh Ấn xin để chúc phúc cho các cháu cả đời bình an, trăm năm hạnh phúc.”
Vãn Tình và Kiều Tân Phàm đều không nói gì, Kiều Quý Vân hơi nghiêm mặt, còn bà Kiều ngồi bên cạnh thì ho khan lên một tiếng.
Lai Phượng Nghi rất khéo léo, bà ấy biết rõ Vãn Tình sắp kết hôn, tâm tình
cô đang vui vẻ, hơn nữa đây cũng là điều bà Kiều muốn để gia đình hòa
thuận. Nhưng món quà này Vãn Tình không thể nhận được, một khi nhận rồi
nghĩa là cô đã tha thứ.
“Mẹ, sao mẹ phải nói chuyện nhún nhường với bọn họ như vậy chứ? Hôn lễ này có cử hành được hay không còn phải xem sao đã.”
Không biết từ lúc nào mà Lai Tuyết đã đứng trên cầu thang, cô ta ăn mặc đẹp
đẽ, thậm chí còn điệu đà hơn bình thường, vui vẻ chuẩn bị ra ngoài.
“Tiểu Tuyết! Con nói bậy gì vậy?”
Lai Phượng Nghi nghe cô ta nói xong thì không khỏi khiển trách. Vãn Tình
cũng trở nên cảnh giác, Lai Tuyết tràn đầy tự tin như vậy tất nhiên là
phải có nguyên do.
“Ý cô là sao?”
Vãn Tình định đứng dậy, nhưng lại bị Kiều Tân Phàm giữ lại. Bà Kiều cũng tức giận mắng:
“Thật là càng lúc càng không có phép tắc!”
Lai Phượng Nghi vội vàng định mở miệng khuyên can thì Lai Tuyết đã nói:
“Cháu cảm thấy hôn lễ của họ cháu nên tránh đi thì tốt hơn.”
Lai Tuyết nói xong lập tức bỏ đi không thèm quay nhìn lại. Sắc mặt bà Kiều
trở nên khó coi, bà không nói gì nữa, nhưng Vãn Tình lại có cảm giác hơi bất an, cô cứ cảm thấy dáng vẻ của Lai Tuyết có gì đó kiêu ngạo hơn
bình thường.
“Đừng nghe nó nói bậy, mau ngồi xuống ăn đi.”
Bà Kiều nhận thấy sự bất an của Vãn Tình nên không khỏi dặn dò cô. Bên
cạnh, Kiều Tân Phàm cũng mỉm cười vỗ vỗ vai cô. Bất giác Vãn Tình tự cảm thấy mình thật buồn cười, sao cô lại bất an vì một câu nói của Lai
Tuyết hệt như chim sợ cành cong thế chứ.
“Hôn lễ này của chúng ta không có quá nhiều lễ nghi đâu, lát nữa sau khi cha mẹ của Vãn Tình
đến, hai cháu đúng giờ xuất hiện, nhận lời chúc phúc của khách mời là
được rồi. Bà nội cũng không có tư tưởng cổ hủ đâu, bà đã mời cha xứ từ
nhà thờ lớn đến rồi, hôn lễ chắc chắn sẽ còn thiêng liêng hơn cả tổ chức ở nhà thờ ấy chứ.”
Bà Kiều nhắc đến hôn lễ một cách đầy hứng
thú, trông bà lúc này thật trẻ trung như những người trẻ đôi mươi vậy.
Vãn Tình cũng không khỏi vui lây với bà, cô cũng không giằng co nữa mà
nhận lấy lá bùa mà Lai Phượng Nghi tặng cho mình.
Mười giờ sáng,
khách mời đã đến rất đông, cả hoa viên tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Vãn Tình cũng bận rộn đón tiếp khách khứa nên cô đã quên đi chuyện xảy
ra ban sáng.
“Cô chủ, quà của cô.”
Lúc này, có một người mặc đồng phục phục vụ lễ phép đưa cho Vãn Tình một chiếc hộp màu hồng nhạt.