Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 202: Chương 202: Thân thế bị phơi bày (Phần 12)




Hồi môn cũng không nhất thiết phải là thứ gì đắt tiền, chỉ cần là đại diện cho tâm ý của người nhà họ Hạ là được. Nhà họ Kiều không thiếu tiền, mà nhà họ Hạ thì lại càng không vì nhà họ Kiều có tiền mà xem nhẹ lễ nghĩa. Vì thế lúc này Vãn Tình không chủ đích muốn mua món đồ quý giá nào cả, mà chính là cô đang cảm nhận niềm hạnh phúc khi cuộc hôn nhân của mình được mọi người tán thành.

“Cái này thế nào?”

Hạ Vãn Dương dừng bước lại nhìn những sợi dây chuyền kim cương được trưng bày trong tủ kính.

“Đẹp thật đấy, nhưng mà em không đeo được đâu. bình thường đi làm phải ăn măc nghiêm túc mà, không được đeo trang sức xa hoa thế này.”

Vãn Tình mỉm cười, cô không hứng thú lắm với những thứ kim cương sáng bóng này. Hạ Vãn Dương thấy cô không thích lắm nên đành đi sang cửa hàng khác.

Hai người lại lên một tầng lầu nữa, nơi đây gần như là đã tập trung hết những thương hiệu trang phục cao cấp nhất. Vãn Tình nhìn giá cả đắt đỏ, cô không cảm thấy hứng thú lắm. Còn Hạ Vãn Dương thì lại đang bận rộn nhìn xung quanh.

“Em mặc thử cái này xem.”

Hạ Vãn Dương nhìn chăm chú bộ lễ phục màu đen xa xỉ. Vãn Tình không khỏi bị thu hút bởi sự tinh xảo của nó, nhưng khi nhìn đến giá thì cô lại lắc đầu.

“Không cần đâu. Tủ quần áo ở nhà em đã mặc không hết rồi, mua lãng phí.”

Vãn Tình đang chuẩn bị kéo Hạ Vãn Dương đi thì cô nhận ra anh cứ đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu dịu dàng nhìn cô.

“Anh?”

Hạ Vãn Dương nhìn Vãn Tình rất lâu, khiến cô phải suy nghĩ về sự kiên trì của anh.

“Xem ra Hạ Vãn Tình trưởng thành thật rồi. Lúc còn nhỏ thậm chí em còn khóc hết nửa ngày vì một bộ quần áo kia mà.”

Vãn Tình không ngờ anh hai đột nhiên nhắc lại chuyện này, cô không khỏi mỉm cười ngượng ngùng.

“Anh tặng em món quà này, mau đi thử đi.”

Vãn Tình không ngờ Hạ Vãn Dương lại kiên trì như vậy, cô cảm thấy hạnh phúc với sự che chở của anh. Tình cảm mà cô vốn luôn giấu tận sâu trong đáy lòng lại một lần nữa trỗi dậy mạnh mẽ.

Hạ Vãn Dương kiên trì bảo Vãn Tình đi mặc thử. Lễ phục tinh xảo kết hợp với làn da trắng nõn của Vãn Tình, làm bật lên sức sống tuổi trẻ, mà không làm mất đi nét nữ tính lôi cuốn khiến Hạ Vãn Dương vừa nhìn cũng phải ngẩn ngơ.

“Đẹp không?”

Vãn Tình xoay trái, xoay phải nhìn mình trong gương, rồi lại nhìn Hạ Vãn Dương đang hết sức hài lòng.

“Đẹp. Gói lại đi.”

Hạ Vãn Dương nói không do dự, đúng kiểu người có tiền. Thế nhưng Vãn Tình biết, tính anh trai cô cũng không phải thuộc dạng tiêu pha xa xỉ như thế. Nhà họ Hạ rất có quy củ, đây cũng chính là một lý do quan trọng để cha cô có thể ngồi vào vị trí ngày hôm nay.

“Đắt quá đó.”

Vãn Tình không khỏi kháng nghị, nhưng Hạ Vãn Dương vẫn kiên trì nói:

“Em thay ra đi, chúng ta đi xem chỗ khác.”

Vãn Tình nhìn ánh mắt kiên định của Hạ Vãn Dương, cô đành chào thua. Hạ Vãn Dương lại nói thêm:

“Đây là quà anh hai tặng em, bù lại cho 12 năm qua.”

Lần đầu tiên Vãn Tình ý thức được vị trí của mình trong lòng anh trai lại quan trọng như thế. Cô luôn cho rằng anh lạnh lùng, ích kỷ, có vẻ cao sang, lại hơi kiêu ngạo. Nhưng cô không biết rằng anh thật sự luôn xem cô là con gái thân nhất của mình. Là do chính cô tự tạo khoảng cách.

“Cảm ơn anh hai!”

Vãn Tình vui vẻ chạy đến bên cạnh Hạ Vãn Dương, ôm anh một cái thật chặt. Hạ Vãn Dương thàn nhiên cười, hai anh em dường như đã lại thân thiết như xưa.

“Thưa cô, không được chụp ảnh ở đây ạ.”

Nhân viên của gian hàng đột nhiên bước đến nhỏ giọng lịch sự nhắc nhở cô gái đang giơ điện thoại cách đó không xa. Ban đầu Vãn Tình không chú ý lắm, nhưng khi cô bước vào phòng thử đồ, cô xoay đầu thì nhìn thấy bóng người vừa bước đi, chẳng phải là Lai Tuyết hay sao?

“Hình như người vừa rồi là Lai Tuyết.”

Vãn Tình cứ cảm giác có gì đó không đúng. Nếu như việc cô gặp Lai Tuyết khi ăn ở nhà ăn dưới lầu là một sự ngẫu nhiên, thì việc gặp cô ta ở đây lại có gì đó kì quặc.

“Ừ, hình như là chụp bộ lễ phục kia nên bị nhân viên yêu cầu xóa đi.”

Hạ Vãn Dương vừa nói thế, Vãn Tình cũng không tiếp tục truy cứu nữa. Hành động của Lai Tuyết có gì đó không đúng, nhưng cô cũng không đi hỏi cô ta.

Hai anh em cô lại đi xem lễ phục và trang sức, Vãn Tình kiên trì không mua nhiều thứ quá, nhưng cô lại mua thêm nhiều quần áo cho cha mẹ và Hạ Vãn Dương.

“Gói cái này lại, cái này nữa.”

Vãn Tình giao túi lớn túi nhỏ cho Hạ Vãn Dương. Anh cảm thấy xúc động trước sự lương thiện của cô.

“Kiều Tân Phàm quả có mắt khi cưới em.”

Vãn Tình hơi xấu hổ vì rất ít khi cô được Hạ Vãn Dương khen ngợi như vậy.

“Anh hai, cả anh cũng chế nhạo em.”

Hạ Vãn Dương lại nghiêm túc nói:

“Thật mà. Nếu như là anh thì anh cũng sẽ chọn người như em.”

Hai anh em vừa cười vừa nói mang chiến lợi phẩm về. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm Vãn Tình lại thân thiết với Hạ Vãn Dương thế này. Trước khi chia tay, cô còn hơi lưu luyến.

“Anh hai đi cẩn thận.”

Vãn Tình nhìn xe của Hạ Vãn Dương khuất nơi góc đường, cô mỉm cười thỏa mãn hệt như đứa trẻ, sau đó xoay người thấy Kiều Tân Phàm đang đứng mỉm cười chờ cô.

“Vui vẻ như vậy. Em có biết là mười giờ rồi không?”

Khi anh giơ tay đón lấy túi lớn túi nhỏ từ Vãn Tình, cô cũng giả vờ giơ hai nắm đấm ra vì bị anh trêu chọc.

“Ha ha, Kiều Tân Phàm, anh biết không, bây giờ em hạnh phúc lắm. Hạnh phúc và sợ hãi chỉ trong chớp mắt giống như một giấc mộng vậy.”

Vãn Tình mỉm cười, cô rất vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như sáng lên dưới ánh đèn đường. Ánh mắt Kiều Tân Phàm bao la như biển rộng nhìn cô đầy cưng chiều.

“Hạ Vãn Tình xứng đáng có được hạnh phúc như thế này.”

Ban đêm, khi hai người nằm trên giường, Vãn Tình nghĩ đến cuộc đời sắp bắt đầu, cô không sợ hãi quá khứ, mà chỉ đón nhận một ngày mai hạnh phúc. Như vậy thôi thì cuộc đời này của Hạ Vãn Tình cô quả thật là may mắn giống như lời Tuyêt Dao nói vậy.

Một ngày trước ngày cưới, Vãn Tình hoàn toàn mất ngủ vì niềm hạnh phúc đến quá nhanh này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.