“Đừng có trách tôi không cảnh tỉnh cô, nếu như cô lại cố ý tiếp cận Mạc Lăng Thiên nữa thì tôi sẽ không khách sáo với cô đâu.”
Giọng Lai Tuyết trầm giọng, khiến người ta gần như hoài nghi không phải là cô ta đang nói. Nếu không quen biết cô ta thì chắc chăn sẽ tưởng tượng ra
một cô gái trưởng thành, vững vàng, đang cảnh cáo tiểu tam với thân phận vợ chính thức của mình.
Vãn Tình và Hạ Vãn Dương nhìn nhau, rồi xem như không có chuyện gì cả, tiếp tục dùng bữa.
“Nếu cô Lai chạy đến đây chỉ để nói những điều này thì thật quá vô vị.”
Khi giọng Tiểu Vi vang lên, Vãn Tình chợt khựng lại, cô không ngờ Lai Tuyết lại đang ngồi cùng Tiểu Vi.
“Vô vị? Vậy quấn quít lấy bạn trai của người khác thì thú vị chắc? Phụ nữ
bây giờ đều không biết xấu hổ thế này sao, nhìn thấy đàn ông có tiền là
lập tức muốn dính lấy.”
Hiển nhiên Lai Tuyết bị chọc giận đến
nghiến răng nghiến lợi, cô ta dùng lý lẽ chính đáng chỉ trích Tiểu Vi.
Ai không biết thì hẳn là sẽ cho rằng cô ta là người bị hại, thật khiến
Vãn Tình không khỏi cười lạnh.
“Xin cô Lai hãy tự trọng, Mạc Lăng Thiên và cô, trai chưa vợ, gái chưa chồng. Tại sao tôi không thể giành
lấy chứ? Tại sao tôi phải từ bỏ dũng khí theo đuổi anh ấy? Tôi đâu có
phá hoại hôn nhân của người khác, cũng nào có lén lén lút lút gì.”
Lời Tiểu Vi nói rất hợp tình hợp lý, Vãn Tình nghe xong, không khỏi hơi mỉm cười. Lần này thì Lai Tuyết thật sự đụng phải đối thủ rồi.
“Cô ~ Hôm đó, rõ ràng là cô mượn hoa cúng Phật sao? Cô còn làm bộ như vô tội. Loại phụ nữ như cô rất hiểm ác.”
Lai Tuyết hầm hừ chỉ trích, nhưng Tiểu Vi lại nói:
“Đúng vậy. Ngày hôm đó tôi vốn đã muốn thay đổi chủ ý rồi. So với việc theo
đuổi một người lạnh lùng như Mạc Lăng Thiêm, thì chi bằng theo đuổi Kiều Tân Phàm ấm áp và dịu dàng. Nếu thế thì chẳng phải là tôi giúp cô một
ván hay sao?”
Dường như Lai Tuyết đã bị Tiểu Vi chọc tức, nhất
thời không biết phải nói gì. Còn Vãn Tình lại chú ý đến nguyên nhân Tiểu Vi nói dối để hãm hại cô.
Cô nhớ rõ khi Tiểu Vi vào nhà họ Kiều, ánh mắt cô ta chợt lóe sáng, vừa như tò mò, vừa như đánh giá. Giây phút đó có thể là cô ta đã bị hấp dẫn bởi phong thái và sự xa hoa của nhà họ Kiều rồi.
“Đáng tiếc tôi nhìn lầm rồi, còn tưởng tình cảm của cô và Mạc Lăng Thiên tốt lắm chứ. Nhưng ngay thời điểm mấu chốt thì anh ta lại giúp vợ của Kiều Tân Phàm. Chẳng lẽ cô Lai không nhìn ra điều đó
sao?”
Quả nhiên Tiểu Vi rất không biết trời cao đất dày. Hạ Vãn
Dương nghi hoặc nhìn Vãn Tình, nhưng cô chỉ mỉm cười, không giải thích
gì cả.
“Thật không ngờ, tuổi đời còn nhỏ mà đầy dã tâm, lại còn
châm ngòi ly gián. Tôi cho cô biết, đừng có mơ phá tôi và Mạc Lăng
Thiên, cô còn chưa đủ tư cách đâu.”
Lời nói của Lai Tuyết đầy sự kinh miệt, kiềm chế và buồn bực.
“Nếu không có dã tâm, sao chị Phượng có thể xuất ngoại được ? Không có dã
tâm, số của chị Phù Dung liệu có còn may mắn được đến bây giờ ? Chẳng
phải phụ nữ ngày nay đều sống như vậy à? Tôi dùng cách của riêng mình để theo đuổi cuộc sống mà tôi muốn thì có gì sai sao? Nếu như tình cảm của các người đủ chắc chắn, thì căn bản sẽ không phải sợ gì cả.”
Tiểu Vi như hoàn toàn lấn át Lai Tuyết, đưa ra lý lẽ để đôi co với cô ta.
“Cô nói bậy bạ gì vậy? Tình cảm của ai không đủ chắc chắn hả? Tôi cho cô
biết, nếu như cô lại một lần nữa trêu chọc Mạc Lăng Thiên, tôi tuyệt đối sẽ không khách sáo đâu.”
Rõ ràng là da mặt của cô Tiểu Vi này thật không phải dày bình thường đâu.
“Thứ nhất, tôi không phạm luật. Thứ hai, tôi không làm gì sai cả.”
Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ Tiểu Vi nhún vai, thản
nhiên không biết sợ. Vãn Tình khẽ lắc đầu, rồi lại tiếp tục chú tâm dùng bữa. Đại khái là hai người đang bên kia không hề biết là bên này có
người quen, nên vẫn còn đang tiếp tục đấu võ mồm.
“Như vậy đi, cô không thích căn nhà lớn nhà họ Kiều sao? Cô có thích Kiều Tân Phàm không? Tôi có thể giúp cô.”
Đột nhiên Lai Tuyết đưa ra ý kiến. Vãn Tình không khỏi buông đũa, thật sự
muốn lập tức đứng lên cãi nhau với cô ta. Nhưng Tiểu Vi lại cười khanh
khách nói:
“Cô Lai, nếu như trước kia tôi không biết Kiều Tân
Phàm là loại người bề ngoài vô hại, nhưng thật ra bên trong lại vô cùng
âm hiểm thì tôi mới phạm phải sai lầm đó. Cô cứ nhìn tình cảm của họ là
đủ biết rồi, tôi có cơ hội nào để tranh thủ sao?”
Lời nói của
Tiểu Vi khiến Vãn Tình không khỏi hít sâu. Cô gái này quả thật không hề
tầm thường, cô ta nhận thấy rõ sự quan tâm, bảo vệ và tin tưởng mà Kiều
Tân Phàm dành cho cô ngày hôm đó. Vãn Tình tiếp tục cầm đũa lên ăn cơm,
cô lại nghe thấy Tiểu Vi nói:
“Vì vậy, cân nhắc giữa hai nước cờ
này, tôi chọn Mạc Lăng Thiên. Tuy rằng tính khả thi không cao, nhưng
cũng không phải là không có. Cảm ơn bữa tối của cô. Tạm biệt.”
Tiểu Vi lập tức đứng dậy chuẩn bị đi thì Lai Tuyết lập tức nói:
“Mười vạn tệ, đừng quấy rầy anh ấy nữa.”
Vãn Tình kinh ngạc, cô không ngờ Lai Tuyết sẽ mở miệng dùng tiền mua chuộc Tiểu Vi. Nhưng cô ta lại từ chối:
“Cho dù cô có cho tôi mười vạn, thì tôi vẫn sẽ tiếp tục. Vì vậy, cô Lai tỉnh táo lại đi. Tuy là tôi quả thật là rất thích tiền.”
Tiểu Vi đứng dậy bỏ đi, Lai Tuyết lập tức đuổi theo. Họ không khỏi khựng lại khi đi ngang qua bàn của Vãn Tình.
Hôm nay Tiểu Vi ăn mặc rất xinh đẹp, gợi cảm, váy cổ chữ V để lộ khuôn ngực đầy đặn. Xem ra thì trong thời gian ngắn mà cô ta đã lại tìm được một
công việc rất khá rồi, thế nên tinh thần có vẻ rất phấn chấn.
Tiểu Vi nhìn Vãn Tình, cô ta cũng không nói gì, chỉ quay đầu bước đi. Còn
Lai Tuyết sau khi thấy Vãn Tình thì mặt chợt đỏ gay lên, vô cùng bối
rối. Hiển nhiên là Lai Tuyết biết rõ rằng Vãn Tình đã nghe thấy hết
những lời cô ta nói vừa rồi. Cô ta mở to mắt nhìn Vãn Tình, sau đó vội
vàng nhanh chóng bước đi.
“Lai Tuyết, cô rõ ràng đã thay đổi.”
Sau khi Lai Tuyết bỏ đi, Vãn Tình lại cố ý thêm vào một câu, rõ ràng là cô
ngày càng thất vọng về cô ta, hầu như bao nhiêu cảm tình trước kia đều
đã mất hết.
“Anh có còn thích cô ta không?”
Vãn Tình vẫn thẳng thắn hỏi, Hạ Vãn Dương chỉ cười khổ, lắc đầu nói:
“Anh hai của em đâu có bị mù. Nếu như thật sự tìm một người để kết hôn, thì phải giống như Hạ Vãn Tình này.”
Vãn Tình không ngờ Hạ Vãn Dương lại nói đùa với mình, cô không khỏi mỉm
cười, tâm tình đang tốt của cô cũng không bị ảnh hưởng bởi Lai Tuyết
nữa, mà thậm chí còn vui vẻ hơn khi nãy.
Lai Tuyết, cô mà cũng có lúc phải kinh ngạc sao?
Dùng bữa xong, Vãn Tình và Hạ Vãn Dương đang chuẩn bị đi vào trung tâm
thương mại thì lại nhìn thấy Lai Tuyết nói chuyện điện thoại, cô ta nhìn Vãn Tình bằng ánh mắt khinh thường và kiêu căng. Vãn Tình mặc kệ cô ta, tiếp tục kéo tay Hạ Vãn Dương đi lên lầu.