Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 198: Chương 198: Thân thế bị phơi bày (Phần 8)




Vãn Tình đuổi theo Tuyết Dao đang lảo đảo nhưng lại chạy rất nhanh. Cô nhìn cô ấy khó chịu dựa vào xe một lúc rất lâu, cô lo lắng không biết có phải cô ấy uống nhiều quá nên buồn nôn hay không, nhưng lại thấy hai đầu vai Tuyết Dao run lên.

Bãi đỗ xe vang lên âm thanh nức nở, nghẹn ngào. Vãn Tình vỗ vỗ đầu vai Tuyết Dao, cô không biết phải an ủi ra sao bây giờ.

“Tuyết Dao!”

Vãn Tình nghĩ rằng Tuyết Dao đã ngủ rồi nên không khỏi lay lay cô ấy.

“Trước kia mình chưa bao giờ biết được thế nào là hai bàn tay trắng, cũng chưa bao giờ lẻ loi một mình. Cho dù đơn độc ở nước Mỹ, bên cạnh mọi người đều nói ngôn ngữ xa lạ, nhưng cũng không cảm giác cô độc đáng sợ thế này.”

“Vãn Tình, cậu biết không, cảm giác khi mà đột nhiên chỉ còn lại một mình, giống như bị thế giới vứt bỏ vậy. Cho dù có cố gắng níu kéo thế nào đi chăng nữa thì cũng không còn gì.”

“Cậu cảm thấy bản thân kiên cường, nhưng thật sự thì trong lòng như bị chém một dao, phá tan mọi thứ.”

“Cậu cảm thấy mình có thể tự dựa vào bản thân, nhưng hiện thực cho thấy mọi thứ đều là vứt đi. Tự tôn, dũng khí, tự hào đều không còn giá trị gì nữa.”

Vãn Tình nghe Tuyết Dao phát tiết, hiển nhiên là cô ấy vẫn còn say, bởi vì Tuyết Dao sẽ không lải nhải, không oán giận cuộc sống như thế này nếu cô ấy tỉnh táo.

“Mình rất ngưỡng mộ cậu. Thật đấy! Hạ Vãn Tình, tuy rằng chúng ta giống nhau ở rất nhiều mặt, nhìn cậu sắc sảo, thông minh, nhưng thật ra cậu đơn thuần hơn ai hết, cậu cũng khao khát tình yêu, cậu sống cảm tính hơn mình, và cũng may mắn hơn mình nhiều.”

Tuyết Dao ngơ ngác nói, chỉ ra bản chất của Hạ Vãn Tình, còn cô chỉ hơi cười khổ.

“Tuyết Dao, trên thế giới này nào có nhiều người may mắn vậy đâu. Mỗi người chúng ta đều không muốn để người khác biết qúa khứ của mình. Người ngoài nhìn thấy Hạ Vãn Tình là thiên kim của thị trưởng, là một cô gái kiêu ngạo, dựa dẫm vào quyền thế, thậm chí còn là một cô gái tùy tiện.”

Lời nói này của Vãn Tình hiển nhiên là đang ám chỉ Mạc Lăng Thiên.

Nhưng cô chưa từng giải thích gì cho sự nghi ngờ của anh ta về mình cả. Cô luôn cho rằng rồi sẽ có một ngày anh ta sẽ nhìn thấy rõ bản chất của cô. Còn gia thế của cô dù cao quý hay bình thường thì rốt cuộc cũng chỉ là một sự phụ thuộc mà thôi.

Đáng tiếc là Mạc Lăng Thiên không cho cô cơ hội, anh ta chưa từng thật lòng tìm hiểu những điều này. Nếu Tuyết Dao không say thì có thể mãi mãi Vãn Tình cũng sẽ không nói ra bí mật trong lòng mình. Cũng có khi cô muốn tìm người để nói ra hết bí mật trong mười hai năm qua mà cô đã cất giữ trong lòng.

“Nhưng họ lại không biết rằng Hạ Vãn Tình là một cô nhi. Từ năm mười hai tuổi mình đã biết thân phận cô nhi của mình, chỉ là mình không muốn chấp nhận vai diễn bi kịch đó mà thôi. Vì thế mình mới luôn nỗ lực sống, giả vờ như không hề hay biết, làm cho mình vui vẻ. Dù cho mẹ mình tách hai anh em mình học xa nhau để ngăn cản mình và anh trai quán thân thiết. Dù cho cha luôn nghiêm khắc với mình chứ không hề dung túng như với anh trai. Nhưng mình rất cảm ơn họ đã cho Hạ Vãn Tình một cuộc đời, những năm tháng vui vẻ, một nền giáo dục tốt và một công việc tuyệt vời.”

Tuyết Dao như bừng tỉnh lại, mở to mắt nhìn Vãn Tình sau khi nghe những lời này của cô. Còn cô lại cười nói:

“Vì thế, Hạ Vãn Tình chưa từng dám quá mức kiêu căng vì thân phận thiên kim thị trưởng này. Hạ Vãn Tình cảm kích ân dưỡng dục của cha mẹ, cho nên mới lập tức đi xem mắt theo yêu cầu của gia đình sau khi mình ly hôn với Mạc Lăng Thiên. Nếu như không có tình yêu, chúng ta vẫn còn trách nhiệm, vẫn còn có cuộc sống. Nếu không có hôn nhân, chúng ta còn có tự tôn và công việc. Còn nếu không còn người thân nữa, thì chúng ta vẫn có bạn bè và sự kiên cường. Tuyết Dao, trong cuộc sống, dù là lừa mình dối người thì bản thân mình cũng phải sống vui vẻ. Chúng ta không thể cứ bi quan, rồi oán trách, hối tiếc được.”

Nhưng Tuyết Dao vẫn nhìn chăm chăm Vãn Tình, đến khi cô ấy đứng dậy, giơ tay chỉ phía sau lưng cô bằng vẻ mặt như thấy quỷ, sau đó lại cảnh giác nói:

“Ai, tên khốn nào đang nghe lén trong xe?”

Vãn Tình giật mình vì dáng vẻ của Tuyết Dao, cô cảm thấy rùng mình, không ngờ trong bãi đỗ xe còn có ai khác. Cô không khỏi quay đầu nhìn cửa kính xe hơi hạ xuống kia, rõ ràng là bên tromg có người.

Vãn Tình lập tức nhận ra chiếc xe kia, cô mở to mắt nhìn qua cửa kính xe đang hạ xuống, thấy một gương mặt lạnh lùng quen thuộc.

Mạc Lăng Thiên.

Khuôn mặt lạnh lùng chậm rãi xuất hiện trước mắt Vãn Tình, cô có cảm giác như cô và anh ta gặp nhau lần đầu tiên vậy, ánh mắt của Mạc Lăng Thiên phức tạp nhìn cô, vừa như bình tĩnh, lại có vẻ hơi gợn sóng, khuôn mặt dù vẫn lạnh lùng, nhưng lại có cảm giác gì đó không giống với anh ta.

Bốn mắt họ nhìn nhau, lòng Vãn Tình chấn động, cô lo lắng và hoảng hốt.

Mạc Lăng Thiên đã nghe thấy lời cô vừa nói rồi, cô không khỏi khẩn trương.

“Tên thối kia, anh đã nghe thấy gì rồi?”

“Nghe rồi cũng xem như là chưa nghe, biết chưa hả?”

Nhất thời Tuyết Dao trở nên tức giận muốn bước đến nói cho rõ ràng với Mạc Lăng Thiên, nhưng Vãn Tình đã kéo cô ấy lại. Cô mở to mắt nhìn Mạc Lăng Thiên xoay mặt đi, sau đó khởi động xe chạy ra khỏi bãi đỗ.

“Này ~”

Vãn Tình kéo Tuyết Dao lại, cô bình tĩnh nhìn hướng xe Mạc Lăng Thiên chạy đi.

“Sao lại để cho hắn đi chứ? Ít nhất cũng phải bắt hắn ký giấy cam kết, lỡ như để người khác biết được thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến cậu.”

Hiển nhiên là Tuyết Dao đã tỉnh táo lại, nhưng vẫn còn hơi ngà ngà, cô ấy hận không thể đuổi theo nói lý lẽ với Mạc Lăng Thiên.

“Bỏ đi Tuyết Dao. Anh ta hẳn sẽ không nói ra đâu.”

Theo sự hiểu biết của Vãn Tình về Mạc Lăng Thiên thì anh ta rất lạnh lùng, lại không vừa mắt cô và cũng không thích nhiều chuyện. Chỉ là cô khẽ thở dài, quả nhiên là không thể nói ra bí mật được, vừa nói là sẽ bị lộ.

“Như vậy sao được chứ? Con người ta đều có một mặt nguy hiểm. Hắn ta không nói cũng không có nghĩa là khi hắn say rượu sẽ không bất cẩn nói ra. Ai đấy ~”

Tuyết Dao đang lải nhải thì lại nghe thấy một tiếng lạch cạch, cô ấy lại khẩn trương nhìn xung quanh.

Vãn Tình cũng không khỏi nghi ngờ nhìn xung quanh, thậm chí cô còn đi về phía đuôi xe để xem có ai hay không. Nhưng cả bãi đỗ xe không có ai khác ngoài hai người họ.

“Đi thôi!”

Vãn Tình tỏ ra bình tĩnh kéo Tuyết Dao còn đang hoài nghi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.