Khi Vãn Tình vừa ra
ngoài, ánh mặt trời tháng mười nhẹ nhàng chiếu rọi, hôm nay nắng không
quá gắt như thể đang chúc mừng chuyện vui này vậy. Từng cơn gió nhè nhẹ
thoang thoảng khiến người ta vô cùng thoải mái. Dù nhìn thấy Kiều Tân
Phàm đang ở bên cạnh Tịnh Ái, nhưng Vãn Tình dường như cũng không lo
lắng và e dè như trước kia nữa.
Vãn Tình vui vẻ bước đến thì nghe thấy tiếng cười của bà Kiều và Kiều Quý Vân, cô xoay người lại nhìn thì vừa vặn thấy cha và anh trai Hạ Vãn Dương đến, điều này khiến cô hơi
bất ngờ và thỏa mãn.
“Cha mẹ đến rồi kìa, đúng ta qua đó tiếp đón đi.”
Vãn Tình vui vẻ nói. Kiều Tân Phàm nắm tay cô, cúi đầu với Tịnh Đạo Hoành xem như chào hỏi, rồi xoay người đi cùng cô.
“Nào, đến chào cha mẹ đi.”
Bà Kiều nhìn thấy Kiều Tân Phàm và Vãn Tình bước đến, bà mỉm cười. Giờ
phút này, Hạ Chính Lãng vốn luôn uy nghiêm lại càng thêm tự hào. Về phần Cát Mi Xảo, bà mặc một bộ trang phục khiến bà trẻ ra mấy tuổi. Cả Hạ
Vãn Dương cũng khoác lên mình bộ âu phục màu đen làm tăng thêm sự tuấn
tú của anh, khác với vẻ thoải mái thường ngày khiến Vãn Tình hơi có chút xa lạ khi vừa nhìn thấy anh.
“Tiểu Tình có bà nội tốt thế này là phúc của con bé.”
Cát Mi Xảo hiếm khi ca ngợi người nào thế này. Vãn Tình nhớ rõ trước kia bà còn giằng co với bà Kiều, vậy mà giờ phút này lại có thể vui mừng như
thế, hiển nhiên là bà rất hài lòng với cuộc hôn nhân này.
“Mẹ, hôm nay mẹ thật là đẹp ạ!”
Vãn Tình biết mẹ cô tâm tình đang rất tốt, tao nhã và không kiêu kỳ, lại có vẻ rất thỏa mãn, nở mày nở mặt, không ngừng mỉm cười.
“Ha ha, đẹp gì chứ, sao mà xinh đẹp bằng cô dâu được nào.”
Trong ký ức của Vãn Tình, lúc này là lần đầu tiên bà dịu dàng với cô, cũng là lần đầu tiên bà quý trọng cô nhất.
“Cảm ơn mẹ đã đến tham dự hôm lễ của con ạ.”
Cát Mi Xảo mỉm cười, nhưng bà không hề biết rằng Vãn Tình trân trọng bằng
tất lòng chân thành của mình. Vãn Tình sắp xếp chỗ ngồi cho người nhà
xong thì Kiều Tân Phàm kéo cô đến bên bàn rượu, hiển nhiên là anh đã
nhận ra tâm tình của cô có sự chuyển biến.
“Vừa rồi Mạc Lăng Thiên đến, Lai Tuyết đã thừa nhận những chuyện đó là do cô ta làm.”
Vãn Tình biết rằng Kiều Tân Phàm quan tâm cô nên vội vàng báo cáo với anh, sau đó cô cũng nói ra điều mà cô đang nghi ngờ:
“Dù sao thì hình như cô ta rất tủi thân cứ như thể em nói oan cho cô ta vậy.”
Vãn Tình nhớ đến khi Lai Tuyết đóng sầm cửa lại và cả ánh mắt phẫn hận kia khiến cô cảm thấy có gì đó không đúng.
“Cô ta nói là tòa soạn không chịu đăng, cho nên mới mang đến uy hiếp em sao?”
Hiển nhiên Kiều Tân Phàm không xem nhẹ bất cứ chi tiết nào, dáng vẻ anh nhíu mày tự hỏi khiến Vãn Tình hơi lo lắng.
“Có phải anh cảm thấy có gì đó không đúng không? Em nghĩ rằng việc Lai
Tuyết cố ý làm khó dễ hôn lễ của chúng ta thì có thể, nhưng còn uy hiếp
thì, chẳng phải là làm chuyện thừa hay sao?”
Vừa suy nghĩ, Vãn Tình không khỏi hơi nhíu mày, cô cảm thấy lo lắng hạnh phúc của cô.
Ngón tay thon dài của anh xoa xoa trán cô, động tác nhẹ nhàng của anh đã quét đi mọi sự lo lắng của cô.
“Anh nghĩ việc này cũng không đến mức gay go đâu, dù cho dưới tình huống xấu nhất, em cũng đừng quên luôn có anh bên cạnh em. Ngoan, em đi thay váy
cưới đi, sắp tiến hành nghi thức rồi đấy.”
Sự bình thản của Kiều
Tân Phàm luôn làm cho mọi sự lo lắng trong lòng cô tan biến, khiến cô
tin rằng anh sẽ là chỗ dựa và vòng tay, cho cô dũng khí tiến lên phía
trước.
“Em biết rồi, có ông xã toàn năng bên cạnh em, dù cho trời sập, em cũng không sợ.”
Vãn Tình cầm tay Kiều Tân Phàm, nhón chân hôn nhẹ lên khuôn mặt anh, sau đó xoay người đi. Lòng cô bất giác tràn đầy cảm động, việc may mắn nhất
đời này của Hạ Vãn Tình không phải là được sống trong một gia đình cán
bộ cao cấp, mà chính là cô đã gặp được Kiều Tân Phàm trong lúc cô khốn
đốn nhất.
Thậm chí Vãn Tình có thể cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của Kiều Tân Phàm vẫn luôn dõi theo bóng dáng cô đi vào đại sảnh.
Cô quay đầu nhìn lại thì Kiều Tân Phàm đã đi lo công việc, cô nhìn về phía gia đình mình, sau đó nhìn sang Tịnh Ái, ánh mắt độc ác vừa rồi là từ
cô ta sao?
Nghĩ đến đây, Vãn Tình không khỏi nắm chặt lấy tà váy
của mình. Dù cho Tịnh Ái có cố chấp thế nào thì cô cũng sẽ không tức
giận, cũng sẽ không từ bỏ.
Cô xoay người lên lầu thay trang phục, vừa mới bước đến đầu cầu thang thì nhìn thấy Lai Tuyết đang nhìn cô từ
trên cao, cô còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã cảm thấy được ánh mắt
phẫn hận và cánh tay đang giơ cao cô ta.
Nhưng Vãn Tình phản ứng
nhanh lẹ, cô ý thức được việc Lai Tuyết sẽ đánh mình nên một tay vịn
thành cầu thang, tay còn lại chuẩn bị ngăn cản bàn tay của cô ta.
“Rốt cuộc là cô cho Lăng Thiên uống thuốc mê gì chứ?”
Cánh tay của Lai Tuyết bị Vãn Tình bắt lấy, kéo lên cao không cho cô ta hạ
tay xuống. Hiển nhiên là bây giờ Mạc Lăng Thiên đã rời khỏi đây rồi, nếu không thì Lai tuyết sẽ không dám phát tiết tùy tiện như vậy.
“Tôi chẳng làm gì anh ta cả, cô nghĩ bản thân cô phải hiểu rõ nhất chứ. Nếu
như chỉ dùng thủ đoạn và mánh khóe để lấy được sự thương cảm của đàn ông thì hai người sẽ không đi được bao xa đâu.”
Vãn Tình nghiêm túc đẩy cánh tay Lai Tuyết ra. Lúc này dưới lầu có người đang vội vàng gọi với theo cô.
“Cô chủ, cậu chủ bảo tôi giúp cô thay trang phục.”
Là nhà thiết kế được đặc biệt mời đến. Lúc này vẻ mặt anh ta có hơi ngượng ngùng, có lẽ là vì nhìn thấy Lai Tuyết và Vãn Tình đang giằng co. Quả
nhiên Lai Tuyết không tiếp tục dây dưa nữa, mà bước nhanh xuống lầu.
“Cô chủ, vừa rồi cô thật là oai quá! Mạnh mẽ ghê!”
Nhà thiết kế vừa giúp Vãn Tình thay tramg phục, vừa tìm chuyện nói để phá vỡ sự im lặng khiến Vãn Tình khẽ cười.
“Đàn ông lại không thích phụ nữ mạnh mẽ đâu.”
Nhà thiết kế kia nghe xong cũng vội vàng phản đối:
“Phụ nữ trên đời này, ngoài những người không có kiếm được tiền, không thể
tự lo cho mình ra thì rất hiếm những người có thể cứ mãi im lặng, sống
một cách hiền lành cả đời.”
Lời nhà thiết kế nói có hơi phóng
đại, nhưng cũng không phải là sai. Nhớ đến khi gia cảnh Lai Tuyết không
được tốt, tính tình cô ta cũng không đến mức thế này. Ba năm sau cô ta
đã thay đổi rất nhiều, nghiễm nhiên trở thành tiểu thư của nhà họ Kiều.
Khi Vãn Tình thay xong váy cưới thì không tìm thấy Kiều Tân Phàm, cô hỏi
thăm thì mới biết có vẻ như anh có chuyện gì quan trọng nên nhất thời
phải ra ngoài một lát.