Hơn mười phút sau cô
mới nhìn thấy Kiều Tân Phàm đang vừa đi vừa nói gì đó với người tổ chức
hôn lễ. Vãn Tình hơi khó hiểu hỏi anh:
“Chẳng phải là bà nội nói mọi chuyện đã ổn thỏa rồi sao? Có chuyện gì vậy?”
Vãn Tình hơi tò mò nhìn Kiều Tân Phàm đang mỉm cười, anh trả lời bâng quơ:
“Anh bảo người tổ chức hôn lễ thêm vào thứ cần dùng.”
Kiều Tân Phàm rất thản nhiên cũng khiến Vãn Tình thôi lo lắng, nhưng khi
nhìn về phía khách khứa đang ngồi phía bên kia, cô bất giác cảm thấy
hơi hồi hộp. Khác với cô, Kiều Tân Phàm lại tỏ ra rất bình thản.
“Em hơi hồi hộp, còn anh?”
Vãn Tình hơi bất mãn khi thấy dáng vẻ không hề hoang mang của Kiều Tân Phàm, anh quả thật là bình tĩnh.
“Anh đang rất mong chờ được nắm lấy bàn tay Hạ Vãn Tình đây.”
Anh mỉm cười, cúi đầu nhìn cô. Câu nói đùa của anh khiến Vãn Tình không khỏi thêm phần hạnh phúc và vui vẻ.
“Đã mong đợi như vậy thì sao còn không mau mau qua đó đợi em đi?”
Vãn Tình bĩu môi, cúi đầu đẩy Kiều Tân Phàm. Cô không cần nhìn khuôn mặt
anh cũng có thể cảm thấy được nụ cười chân thành của anh.
Dù là
bữa tiệc đính hôn giả tạo lần ấy, hay cuộc hôn nhân hấp tấp trước kia và cả những cảm giác khủng hoảng, bất đác dĩ đều đã biến mất, bởi vì giờ
đây cô đã có anh.
Vãn Tình mỉm cười nhìn cha cô đứng trên thảm đỏ đón lấy tay cô, rốt cuộc thì cô cũng đã hiểu được cảm giác hạnh phúc
đến rơi nước mắt là như thế nào.
“Con cảm ơn cha ạ!”
Có
thể ông không phải là người cha dịu dàng nhất trên thế gian, nhưng cũng
đủ khiến cho Vãn Tình vô cùng cảm kích và mãn nguyện. Ít nhất thì ông đã luôn cho cô quyền quyết định những việc quan trọng nhất trong cuộc đời
cô.
“Hạnh phúc là tốt rồi!”
Đây là lần đầu tiên Vãn Tình
có được cảm giác vui vẻ khi người nhà tán thành cuộc hôn nhân của cô.
Khi Hạ Chính Lãng nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay cô, dắt cô bước đi trên thảm
đỏ, cô không khỏi bước gần sát lại phía ông. Ánh mắt cô nhìn xa xăm, cô
không phải là một cô công chúa hạnh phúc, cũng không phải là một người
hoàn mỹ.
Khúc nhạc hôn lễ vang lên khắp nhà họ Kiều, tiếng vỗ tay bên dưới cũng không ngừng vang vọng trong tiết trời mùa thu. Hạnh phúc
sẽ không bỏ đi nữa, mà sẽ ở lại bên cô đúng chứ?
Khi Kiều Tân
Phàm đeo nhẫn vào tay Vãn Tình, rồi anh cúi đầu hôn lên môi cô, Vãn Tình cảm thấy mình giống như đắm chìm trong giấc mộng, khiến cô hoài nghi
không biết đây có phải là sự thật hay không.
Vãn Tình mở to mắt
nhìn ánh mắt Kiều Tân Phàm đang chăm chú nhìn mình, cô cảm thấy niềm
hạnh phúc này đến quá trễ, nhưng lại cũng vừa khéo, chính bởi vì đến trễ cho nên mới càng thêm quý giá, mới khiến cô muốn nắm chặt lấy cả đời
này.
“Cô dâu và chú rễ đã trao cho nhau nụ hôn, tiếp theo tôi
chính thức tuyên bố, chú rể Kiều Tân Phàm và cô dâu Hạ Vãn Tình chính
thức ~”
“Ha ha ha ha ~”
Ngay đúng lúc này, một tràng cười
quỷ dị vang lên từ hàng ghế khách mời ngắt lời người chủ hôn, rồi một
dáng người xinh đẹp đứng dậy. Ngay khi mọi người nhìn về phía cô ta,
Tịnh Ái cũng quay đầu ra vẻ vô tội, cô ta không nhìn người nhà mình mà
lớn tiếng nói:
“Kiều Tân Phàm, tôi chúc mừng anh!”
Vãn
Tình không khỏi nắm chặt lấy tay Kiều Tân Phàm, cô xoay sang nhìn anh
thì thấy anh cũng trở nên nghiêm túc. Tịnh Ái như thế này khiến người ta cảm thấy cô ta không điên thì cũng quá cuồng rồi.
Cũng chính vào lúc này, tài xế của Hạ Chính Lãng vội vàng chạy đến nói nhỏ vào tai
ông, nghe xong, mặt ông biến sắc, Vãn Tình lập tức cảm thấy có một ánh
mắt sắc bén như thể nhìn xuyên thấu cô.
Ngay sau đó là ánh mắt
giận dữ sắc như dao của Cát Mi Xảo hướng về phía Vãn Tình. Dưới hàng ghế khách mời, đột nhiên có một số người ồ lên, rồi chia nhau xem bài báo
gì đó, không thèm quan tâm đến việc mình đang dự hôn lễ.
Hiển
nhiên là bà Kiều đã cảm thấy được có gì đó khác thường, bà nhìn về phía
những vị khách kia, cùng lúc đó chị Dương cũng nói nhỏ vào tai bà. Vãn
Tình chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc có vô số ánh mắt, đặc biệt là từ
người lớn nhà họ Hạ và họ Kiều đang nhìn chằm chằm cô.
“Trời ạ, thì ra là thế này, không phải là con ruột ~”
“thân thiết với anh trai thế cơ đấy ~”
Mọi người dần trở nên xôn xao, những âm thanh bàn tán truyền đến tai cô. Rốt cuộc thì điều gì phải đến cũng đã đến.
Giờ phút này, dù là phẫn nộ, trốn tránh, chất vấn Lai Tuyết hay chạy đến giải thích với cha mẹ cô cũng đều không phù hợp.
Khuôn mặt Vãn Tình bất giác trở nên cứng đời, đến khi Kiều Tân Phàm siết tay
cô đến phát đau lên thì cô mới giật mình hòa hồn. Vãn Tình cố gắng mỉm
cười kiên định và tự tin, cô vẫn còn có Kiều Tân Phàm bên cạnh mình mà.
“Chúng tôi thật sự rất vui mừng khi mọi người đã đến tham dự hôn lễ của Kiều
Tân Phàm tôi cùng vợ tôi, cô Hạ Vãn Tình. Đây chính là minh chứng cho
tình yêu của chúng tôi, cũng chính là giây phút thiêng liêng nhất trong
cuộc đời chúng tôi.”
Giọng Kiều Tân Phàm vang lên đầy đu dương
như thể tiếng suối róc rách mùa hè đủ để thu hút sự chú ý của mọi
người. Quan trọng hơn là tuy rằng anh đang mỉm cười nhưng lời anh nói
lại rất nghiêm túc, đầy uy lực, làm cho mọi người tạm thời yên tĩnh lại, chăm chú nhìn anh.
“Vì vậy, vào một ngày quan trọng như thế này, tôi và vợ mình đặc biệt gửi lời cảm ơn đến các vị trưởng bối, thị
trưởng Hạ Chính Lãng và bà Cát Mi Xảo, họ là những người đã nuôi dưỡng
nên một Hạ Vãn Tình hiểu chuyện, dũng cảm, lạc quan, thiện lương. Họ đã
tặng cho tôi một người vợ hoàn hảo và kiên cường.”
Khi Kiều Tân
Phàm vừa dứt lời, Vãn Tình cảm nhận rõ ràng ánh mắt ủng hộ của anh. Dĩ
nhiên cô hiểu rất rõ ý anh, vì thế lập tức bao nhiêu phẫn nộ, xấu hổ,
tủi thân và suy nghĩ muốn trốn tránh đều tan biến. Hạ Vãn Tình phải dũng cảm, bởi vì cô đã có Kiều Tân Phàm.
“Tôi là một đứa trẻ mồ côi
không biết cha mẹ mình là ai, trong mắt nhiều người, có lẽ căn bản tôi
chỉ là một đứa trẻ đáng thương cần được thương hại mà thôi. Thế nhưng
ông Hạ Chính Lãng và bà Cát Mi Xảo cũng là những người thân thiết mà tôi yêu quý nhất. Họ đã xem tôi như con gái ruột của mình, cho tôi một cuộc sống đủ đầy, sự giáo dục tốt nhất và một gia đình ấm áp nhất.”
Vãn Tình nói ra những lời chân thành từ tận đáy lòng mình. Cô dũng cảm đón
nhận vẻ mặt của họ, rồi tiếp tục kiên cường nói hết những lời mình muốn
nói.