“Chính họ đã cho tôi một gia đình hạnh phúc và tuyệt vời, một tuổi thơ tươi sáng và đủ đầy ~”
“Tôi có một người cha nghiêm khắc, một người mẹ hiền hậu, và một người anh
trai dịu dàng. Nếu như không nhân cơ hội này để bày tỏ sự cảm kích và
cảm ơn của tôi dánh cho họ, có lẽ họ sẽ giấu diếm tôi cả cuộc đời, sẽ
luôn chăm sóc tôi, che chở tôi giống như máu mủ của họ. Vì vậy, ngay lúc này đây, con muốn nói với cha, mẹ và anh rằng con cảm ơn mọi người ~”
Vãn Tình không ngờ rằng cô có thể nói ra tất cả tình cảm, sự cảm kích của mình một cách chân thành như thế này.
Cô không để ý đến sự thay đổi của mọi người hay ánh mắt của Tịnh Ái ra
sao, cô cũng không sợ hãi sự phản ứng cũng như vẻ mặt của Hạ Chính Lãng
và Cát Mi Xảo.
Cô biết rõ là cô đã thắng rồi. Thứ nhất, cha mẹ cô không thể tỏ ra tức giậ ở nơi đông người như thế này. Thứ hai, Vãn Tình đã dùng việc này để hóa bị động thành chủ động, lại vừa nâng họ lên
cao. Nhưng quan trọng nhất đó là họ không hề nhìn thấy bất cứ sự dối
trá, tâm kế hay suy nghĩ khác của Vãn Tình, vì vậy mà họ đã hoàn toàn
tin tưởng cô.
“Nói hay lắm! Chị dâu, không hổ là dâu nhà họ Kiều
chúng ta, không uổng anh trai em đã xem trọng chị. Hôm nay em không đến
trễ chứ?”
Trên thảm đỏ, cô gái xinh đẹp đội một chiếc nón rộng
vành, mặc một bộ lễ phục màu hồng tuyệt đẹp, mang đôi giày cao gót thiết kế tinh xảo nhẹ nhàng bước đến đã thu hút tầm mắt của mọi người.
Sự xuất hiện của Kiều Minh Kiều cũng kéo theo vô số phóng viên phía sau
cô. Phỉ Lâm vốn đang mỉm cười, đột nhiên ánh mắt anh ta thay đổi. Hôn lễ này quả nhiên đang xoay chuyển tình thế rồi.
Kiều Minh Kiều quả
thật là một cô gái đặc biệt, khiến mọi người không thể không bội phục,
mỗi khi cô xuất hiện thì đều thu hút sự chú ý tứ phương.
Vãn Tình nhìn cô gái phất tay ra hiệu, sau đó người phục vụ đẩy một chiếc bánh
ngọt cao tầng đến. Cô xoay lại nhìn Kiều Tân Phàm.
Cô đã hiểu ra ý anh khi ban nãy anh nói về ‘đạo cụ cần dùng đến’.
“Đây là bánh kem mà vợ tôi đã chuẩn bị để cảm ơn ân nghĩa nặng như núi của
cha mẹ, cũng chính là lòng hiếu thuận của cô ấy, mong các vị khách mời
có thể làm chứng cho tấm lòng thành này.”
Kiều Tân Phàm nắm tay
Vãn Tình bước đến trước mặt cha mẹ cô. Từ đầu đến cuối, Vãn Tình không
có cơ hội để quan tâm đến biểu cảm của anh trai Hạ Vãn Dương cũng như
ánh mắt khó tin của Tịnh Ái. Còn người bên cạnh cô vẫn luôn mỉm cười khi đối diện với ánh mắt của gia đình cô.
“Mời cha mẹ ạ!”
Khi Vãn Tình đưa đĩa bánh cho Cát Mi Xảo, đón nhận vẻ mặt tuy hơi cứng đờ,
nhưng vẫn đang mỉm cười của bà, cô cảm thấy dường như bây giờ cô đã trở
nên rất thản nhiên trước mọi việc rồi.
Tất cả những điều này đều
là vì Kiều Tân Phàm đã khiến cô hóa giải khó khăn, giải vây cho cô. Có
được sự tán thành và ủng hộ của anh, Hạ Vãn Tình nhất định sẽ không bao
giờ chịu thua nữa.
Hôn lễ được kết thúc trong tràng pháo tay của
mọi người. Cha cô nghiêm túc, đầy uy quyền đọc diễn văn, còn Cát Mi Xảo
cũng đã tỏ ra bình tĩnh hơn trước.
Sau khi tiễn khách xong xuôi,
Vãn Tình thậm chí còn không có thời gian nghỉ ngơi sau cả ngày mệt mỏi,
cô cởi bộ áo cưới ra rồi vội vội vàng vàng bước xuống phòng khách nơi bà Kiều đang đợi.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy mà lại không hề nói với bà. Các cháu cho rằng hôn lễ là một vở kịch hài sao?”
Hôn lễ mà bà Kiều tỉ mỉ chuẩn bị bao nhiêu lâu nay và cả danh dự của nhà họ Kiều suýt chút nữa thì bị phá hỏng mất, bà làm sao mà vui vẻ cho được.
Đối diện với ánh mắt sắc bén thể hiện rõ việc bà Kiều đang đánh giá cô, Vãn Tình chỉ có thể thành tâm xin lỗi.
“Cháu xin lỗi bà nội ạ. Chuyện này quá đột ngột.”
Khác với sự thành khẩn của Vãn Tình, Kiều Tân Phàm lại tỏ ra rất thàn nhiên.
“Bà nội, bất quá là hôn lễ có thêm vào vài sự cố mà thôi, sao bà phải tức giận để làm gì ạ?
Bà Kiều liếc Kiều Tân Phàm một cái. Điều khiến bà tức giận đâu chỉ là việc xảy ra trong hôn lễ, mà còn có nhiều lý do khác nữa.
Vãn Tình biết rõ thân phận mình là con gái nuôi của Hạ Chính Lãng sẽ khiến
cho cô bị giảm giá trị, cũng sẽ bị người khác không ngừng soi mói, nhà
họ Kiều cũng suýt nữa thì bị mất cả thể diện, vì vậy bà Kiều cũng khó
tránh khỏi bất mãn.
“Bà nội không truy cứu việc này. Nhưng sớm không nói, trễ không nói, mà lại nói ngay vào lúc này.”
Bà Kiều tức giận đến vậy. Đúng lúc này, Vãn Tình nhìn thấy Lai Tuyết mỉm
cười vui sướng khi cô gặp họa, hiển nhiên việc cô gặp phải khó khăn
chính là điều mà cô ta mong muốn.
“Bà nội, nếu không phải có
người cố ý châm ngòi, cố ý mang thân phận của Vãn Tình lên báo thì chúng cháu cũng đâu phải đưa ra hạ sách này ạ.”
Kiều Tân Phàm chậm rãi nói. Bà Kiều gần như đã hiểu ra, vẻ mặt bà trở nên lạnh lùng xoay về
phía Lai Tuyết, cô ta không ngờ bà Kiều lại nghĩ ra là cô ta nhanh như
vậy, cô ta bước lùi từng bước, sốt ruột nói:
“Không phải là cháu ạ!”
Nói xong, cô ta lập tức trốn lên lầu hai. Bà Kiều đập mạnh lên bàn, liếc nhìn Lai Phượng Nghi và Kiều Quý Vân:
“Con gái mình sinh ra thì phải lo mà quản cho tốt.”
Lai Phượng Nghi nghe xong, bà ta vội vàng giải thích cho Lai Tuyết:
“Việc này không có bằng chứng, Tiểu Tuyết không phải là loạn con gái này đâu ạ.”
Kiều Minh Kiều vừa bước ra từ phòng ngủ vừa nói:
“Chẳng lẽ chị dâu tôi lại tùy tiện đổ oan cho người khác sao?
Giọng Kiều Minh Kiều đầy hoài nghi. Nhất thời vẻ mặt của Lai Phượng Nghi trở
nên rất khó coi, còn Kiều Quý Vân lập tức quát lớn một tiếng:
“Minh Kiều!”
Kiều Minh Kiều không thèm quan tâm, cô xoay người đi về phía phòng ngủ của mình.
“Vãn Tình, cháu theo bà qua đây.”
Mệnh lệnh của bà Kiều khiến Vãn Tình hiểu rằng dù bà có không tức giận đi
chăng nữa thì bây giờ sự yêu quý của bà dành cho cô dường như cũng đã
phần nào giảm đi.
Vãn Tình gật đầu rồi bước theo bà. Kiều Tân
Phàm nhìn cô đầy quan tâm, anh muốn nói gì đó, nhưng cô ra hiệu cho anh
không cần nói gì cả.
Dù cho bà Kiều có nói những lời khó nghe thế nào thì cũng không sao cả. Bởi vì bây giờ cô đã có Kiều Tân Phàm, cho
nên bất cứ khó khăn gì cũng đều không đáng sợ nữa.