“Bà nội không muốn
truy cứu động cơ khiến cháu qua lại với Tân Phàm. Bà cũng không muốn
nhắc lại cuộc hôn nhân của cháu và Mạc Lăng Thiên. Vượt qua bao nhiêu
điều thị phi khi cháu bước vào nhà họ Kiều chúng ta,bà nghĩ tự chắc biết rõ dù sao thì bà nội đã chấp nhận cháu rồi. Thậm chí bà còn quan tâm
cháu hơn cả Lai Tuyết nữa.”
“Thế nhưng cháu đáp lại nhà họ Kiều
chúng ta thế nào chứ? Con nuôi sao? Tân Phàm nhất nhất tin tưởng cháu,
bảo vệ cháu, người ngoài sẽ thấy thế nào? Trong khi nhà họ Kiều chúng ta quen biết không ít những người có quyền có thế. Vãn Tình, chuyện này
của cháu, thật sự là biết chọn thời điểm quá đấy. Bà thân làm trưởng
bối, tuy có thể quá nghiêm khắc, nhưng bà chỉ mong điều tốt cho các
cháu, cho nhà họ Kiều, bà chỉ hy vọng trong nhà luôn yên ổn, chứ không
phải đầy thị phi như thế này.”
Bà Kiều hiếm khi kích động thế
này. Tuy nhiên, bà không quá quan tâm người ngoài có bất cứ ý kiến gì,
mà chỉ là bà không thể nhịn xuống được phải khiển trách Vãn Tình. Cô hơn mím môi, tuy rằng lời bà Kiều nói rất đau lòng và trách cứ, nghiêm khắc và cảnh tỉnh cô, khiến cô cảm thấy khó chịu. Thế nhưng Hạ Vãn Tình
không hề cảm thấy tủi thân.
“Cháu xin lỗi bà nội, đây là lần cuối cùng ạ. Đây là lỗi của cháu, sau này cháu sẽ không làm cho bà nội tức giận nữa ạ!”
Vãn Tình nghiêm túc xin lỗi, khẩu khí đầy mạnh mẽ, kiên quyết và chân thành.
Nếu như không phải cô vì trấn an Tuyết Dao mà nói ra chuyện này ở chỗ bãi
đỗ xe kia hì Mạc Lăng Thiên sẽ không biết, Lai Tuyết lại càng không thể
biết được, và cũng sẽ không có chuyện phiền phức ngày hôm nay.
Cái gọi là bí mật mãi mãi không thể nói ra được, một khi đã nói ra rồi thì
sẽ giống như phản ứng dây chuyền vậy, tất cả mọi người đều sẽ biết.
“Tính tình của cháu quá ngay thẳng, nếu như không gặp được Tân Phàm thì cháu
sẽ gặp rắc rối với tính cách này đấy. Nếu chỉ trông vào nỗ lực của bản
thân và sự lương thiện thì có ích gì chứ? Bà nội sỡ dĩ tức giận như thế
này là bởi vì bà không mong cháu cứ cản trở Tân Phàm, không muốn nhà họ
Kiều trở thành trò cười.”
Hiển nhiên bà Kiều nhìn thấy được sự chân thành của Vãn Tình, giọng bà tuy vẫn sắc bén, nhưng lại dần trở nên đầy quan tâm.
“Cháu hiểu rồi ạ thưa bà! Cảm ơn bà nội đã nhắc nhở cháu, cháu sẽ không gây cản trở cho Tân Phàm nữa đâu ạ.”
Câu nói này của bà Kiều khiến lòng Vãn Tình chùng xuống. Điều mà cô mang
đến cho Kiều Tân Phàm chỉ là sự phiền toái, đây hoàn toàn không phải là
điều mà cô mong muốn.
“Chuyện này cũng không hoàn toàn trách cháu. Thôi được rồi, cháu ra ngoài đi, bà nội muốn yên tĩnh.”
Bà Kiều nhìn thấy Vãn Tình cúi đầu tự trách, sự tức giận của bà cũng nguôi đi phần nào. Vãn Tình vừa ra ngoài thì liền được Kiều Tân Phàm ôm lấy.
“Không sao chứ?”
Tay Kiều Tân Phàm xoa tóc cô một cách tự nhiên, anh che chở cô như thể lo
lắng rằng cô đã phải chịu uất ức. Vãn Tình bất giác bật cười, cô thản
nhiên nói:
“Em không sao, chuyện nhỏ mà thôi.”
Vãn Tình thản nhiên ôm lấy thắt lưng Kiều Tân Phàm. Kiều Minh Kiều đang bước đến thấy vậy liền bất mãn nói:
“Anh hai, chị dâu, hai người muốn thân thiết thì về phòng đi, đừng có trêu chọc người độc thân như em đây.”
Kiều Minh Kiều nói xong, cô vui vẻ, nhanh nhẹn xoay người đi xuống lầu chuẩn bị ra ngoài thì Vãn Tình gọi với lại:
“Minh Kiều, cảm ơn em!”
Kiều Minh Kiều có thể là một cô tiểu thư giàu có bướng bỉnh, cô ấy xinh đẹp
và tương đối nóng tính, hơn nữa còn rất liều lĩnh, nhưng cô ấy đối xử
với cô cũng không hề tệ.
“Đừng cảm ơn em, chính là ông anh trai đứng bên cạnh chị kia bất cứ lúc nào cũng sẵn sang mang em ra làm vũ khí đấy chứ.”
Kiều Minh Kiều giả vờ chế giễu Kiều Tân Phàm. Cô nói xong thì đã nhanh chóng xoay người bỏ đi. Vãn Tình thấy thế thì không khỏi cười khổ, có vẻ như
Kiều Tân Phàm cũng hết cách với Kiều Minh Kiều rồi.
“Kiều Tân Phàm, nhờ có anh mà lần nào em cũng được bình yên vô sự. Cảm ơn anh!”
Vãn Tình lẳng lặng nhìn Kiều Tân Phàm một cách đầy tình cảm, nhưng Kiều Tân Phàm không trả lời cô, mà đột nhiên cô cảm thấy hai chân mình nhẹ bẫng, anh đã bế bổng cô lên từ lúc nào.
Vãn Tình hơi giãy dụa thì lại nghe anh nói:
“Chúng ta là vợ chồng, nếu như em muốn cảm ơn, vậy thì làm cách khác đi.”
Vãn Tình nhìn ánh mắt nóng rực của Kiều Tân Phàm, cô ngầm đồng ý đề nghị
này của anh, nhưng vẫn theo bản năng cố gắng giãy dụa, vùi hai má ửng
hồng vào lòng anh.
Vãn Tình cảm giác được Kiều Tân Phàm bước đi
thật nhẹ nhàng như thể đang cố kiềm chế. Cô lại nhìn thấy Lai Tuyết đang đi ra khỏi phòng ngủ, cô ta cắn môi, ánh mắt u oán trừng trừng nhìn
họ, sau đó căm giận nói”
“Hạ Vãn Tình, cô khá lắm!”
Lai Tuyết cắn môi, vẻ mặt khó chịu nhìn hai người. Phía sau, Lai Phượng Nghi đang đuổi theo cô ta, sốt ruột gọi:
“Tiểu Tuyết ~”
Khi nhìn thấy Vãn Tình và Kiều Tân Phàm, Lai Phượng Nghi trở nên mất tự nhiên, nghiêm mặt bước đi.
Vãn Tình ngẩn ra nhìn Kiều Tân Phàm nói một cách khó tin:
“Làm thế nào mà người xấu làm việc xấu xong còn cho là mình bị oan cơ chứ?”
Kiều Tân Phàm cười nhạt, rồi dùng chân đá cửa phòng ngủ, ánh mắt anh chợt lóe lên:
“Có hai khả năng. Một là cô ta không hề cho rằng mình làm sai. Hai là có thể cô ta thật sự bị oan.”
Lòng Vãn Tình hơi chùng xuống, khi ấy lúc Lai Tuyết thừa nhận, vẻ mặt của cô ta cũng đầy phẫn hận. Chẳng lẽ thật sự không phải do cô ta làm?
Bây giờ lại nghe thấy lời nói của Kiều Tân Phàm,trong đầu Vãn Tình lập tức nghĩ đến Tịnh Ái.
Đối diện với ánh mắt nóng bỏng, nhưng lại thoáng áy náy của Kiều Tân Phàm, cô không tiếp tục hỏi anh nữa, mà yên lặng suy nghĩ.
Mặc dù tổn thương lần này có khả năng là do Tịnh Ái gây ra, nhưng Vãn Tình
sẽ không trách móc Kiều Tân Phàm, mà ngược lại cô càng thêm kiên định
khi cô đã có được anh rồi.
“Ông xã ~”
Vãn Tình nhỏ giọng gọi Kiều Tân Phàm, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, hai người liền như lạc vào cõi ma mị nóng bỏng.
Khi không khí bắt đầu trở nên mờ ám, mặt Vãn Tình ửng đỏ, cô không ngừng
thở dốc thì đúng lúc này điện thoại của cô lại vang lên.
“Điện thoại của em này.”
Kiều Tân Phàm duỗi tay cầm lấy điện thoại đang đổ chuông của cô, anh hơi
buồn cười nhìn dáng vẻ mất hứng của Vãn Tình, rồi anh ôm cô vào lòng,
hưởng thụ sự ấm áp của nhau.
“A lô? Anh hai?”
Vãn Tình
nhìn dãy số hiện lên trên màn hình, cô bất giác trở nên căng thẳng. Khi
cô cảm nhận được cánh tay đang ôm thắt lưng cô siết chặt hơn, cô không
khỏi nhìn Kiều Tân Phàm và thả lỏng cơ thể mình ra.