Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 212: Chương 212: Thế giới luôn nhỏ bé như thế (Phần 2)




Nói thật thì Vãn Tình vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đối diện với gia đình cô lần thứ hai sau khi thân thế của cô bị công khai. Theo những gì cô hiểu thì cha cô sẽ đợi cô chủ động đến chịu đòn, còn mẹ cô thì có thể sẽ gọi điện thoại đến để hỏi tội.

Thế nhưng người đầu tiên gọi điện thoại cho cô lại là Hạ Vãn Dương.

Thật ra thì bản chất của mọi chuyện cũng không có gì thay đổi, chỉ là bí mật nay đã trở thành tin tức mà thôi. Chỉ là từ người không biết đột nhiên đã biết mọi thứ, vì thế tâm tình và góc nhìn cũng sẽ thay đổi.

Vãn Tình có thể hiểu sâu sắc cảm giác này, khi cô biết được mình không phải là con gái ruột của Hạ Chính Lãng, cô tự nhiên có cảm giác xa cách. Vậy còn Hạ Vãn Dương thì sao?

Vì thế giọng Vãn Tình dè dặt đầy lo lắng, cô giữ chặt lấy điện thoại, yên lặng lắng nghe.

“Tiểu Tình, em giấu diếm anh lâu như vậy.”

Giọng Hạ Vãn Dương rõ ràng, bình tĩnh, không hề có trách cứ hay bất mãn, chẳng qua chỉ là nói một câu nhẹ nhàng như vậy thôi. Nhưng như thế này lại khiến Vãn Tình càng thêm bối rối.

“Anh hai, em xin lỗi! Nếu như có thể, em hy vọng anh sẽ hông bao giờ biết được chuyện này.“

Một khi đã biết rồi, dù cho cô có gắng thân thiết với anh thì chỉ e mọi thứ cũng đã không còn như ban đầu được nữa.

“Anh thì không sao, nhưng cha mẹ thì đang chiến tranh lạnh kìa.”

Từ ‘chiến tranh lạnh’ của Hạ Vãn Dương khiến Vãn Tình ý thức được có gì đó không ổn. Nếu như có thể lựa chọn, cô thà làm một đứa trẻ mồ côi không có quan hệ gì với nhà họ Hạ, còn hơn là làm một đứa trẻ được nhận nuôi vì một mối quan hệ nào đó.

Sau khi gác máy, Vãn Tình vẫn còn đang mơ màng thì lúc này Tuyết Dao lại gọi đến.

“A lô, Vãn Tình, chuyện báo chí đưa tin là thế nào vậy? Tên khốn Mạc Lăng Thiên đó trả thù cậu sao?”

Tuyết Dao hét lớn khiến Vãn Tình không khỏi kéo điện thoại ra xa một chút, rồi cô lại lảng sang chuyện khác:

“Tuyết Dao, không phải cậu đã hứa sẽ đến dự hôn lễ sao?”

Tuyết Dao hơi trầm mặc một lúc rồi tức giận nói:

“Mình xem đến lúc cậu và Kiều Tân Phàm trao nhẫn xong là mình đi. Thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện này. Mình nói này, cậu nhất định không được tha cho tên đó, phải kiện hắn ta tội công kích, xúc phạm. Loại đàn ông này phải xuống địa ngục.”

Nghe thấy Tuyết Dao xuc động và phẫn nộ như vậy, Vãn Tình quay sang nhìn Kiều Tân Phàm rồi đứng dậy trấn an cô ấy:

“Việc này không phải là do Mạc Lăng Thiên làm. Sau này mình sẽ kể với cậu, bây giờ mình bận chút việc, mình gác máy nhé.”

Vãn Tình không cho tuyết Dao cơ hội truy cứu thêm mà lập tức gác máy. Đối diện với ánh mắt quan tâm của Kiều Tân Phàm, cô đột nhiên nói:

“Em về nhà một chuyến.”

Khi Kiều Tân Phàm đang chuẩn bị đứng dậy, Vãn Tình nhìn đồng hồ rồi cản anh lại:

“Kiều Tân Phàm, có vài vấn đề anh không thể giải quyết giúp em được đâu. Bây giờ chỉ mới tám giờ thôi, em đi một mình là được rồi.”

Vãn Tình nhìn đồng hồ nhẩm tính. Cô đã quyết định rồi, theo những gì cô biết về mẹ mình thì nếu có mặt Kiều Tân Phàm, bà sẽ không chịu mất mặt đâu.

“Em đi cẩn thận, về sớm nhé. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”

Hiển nhiên Kiều Tân Phàm hiểu rõ ý cô, anh cũng không miễn cưỡng, mà chỉ tiễn cô ra đến cửa.

Đến trước cửa nhà họ Hạ, cô còn chưa đi vào nhưng đã cảm thấy không khí căng thẳng. Không, phải là xa lạ và bất an mới đúng.

Trong phòng khách, cô giúp việc đang quét dọn mảnh vỡ của chiếc bình hoa vốn được đặt trên chiếc bàn trong phòng khách. Dù là những thứ khác trong nhà không đổ vỡ gì, nhưng chỉ cần nhìn chiếc bình hoa này thôi thì cũng đủ nhận ra trong nhà có gì đó không bình thường.

Một đôi mắt lạnh lùng mà hơi kinh ngạc nhìn cô, qua là khói, cô nhìn ra người đang đứng hút thuốc trên lầu hai chính là Hạ Vãn Dương. Vẻ mặt anh vốn rất thản nhiên, khi nhìn thấy Vãn Tình thì anh hơi thay đổi tư thế.

“Anh hai ~”

Vãn Tình không quan tâm đến ánh mắt khác lạ của cô giúp việc, cô nhìn Hạ Vãn Dương mà cô quen thuộc, nhưng lại khiến cô hơi ngượng ngùng không dám xác nhận. Khi cô cất tiếng gọi anh, vẻ mặt cô thoáng cô đơn.

“Ừ, họ ở trong thư phòng.”

Hạ Vãn Dương cũng không xa cách như Vãn Tình tưởng tượng, thậm chí khi thấy cô đến, anh lập tức dập điếu thuốc đang hút dở.

“Em đi xem thử.”

Vãn Tình gật đầu, cô xoay người đi về phía thư phòng nên không nhìn thấy ánh mắt quan tâm mà thoáng bất đắc dĩ của Hạ Vãn Dương. Chỉ khi cô đến trước cửa thì tất cả mọi sự bình tĩnh của cô đều bị sụp đổ bởi âm thanh truyền ra từ bên trong.

“Hạ Chính Lãng, chúng ta là vợ chồng ngần ấy năm, vậy mà ông đối xử với tôi thế này sao?”

Dù giọng Cát Mi Xảo không quá lớn, bà chỉ là bình tĩnh chất vấn, nhưng vẫn khiến tim Vãn Tình đập liên hồi.

Dễ dàng nhận thấy Hạ Chính Lãng không nói gì cả, Vãn Tình không nghe thấy câu trả lời của ông thì định gõ cửa, nhưng cô vẫn chưa có đủ dũng khí để thản nhiên đối mặt.

“Tôi đã mất hết lòng tin với ông rồi. Hạ Chính Lãng, ông làm thị trưởng đến mức ấm đầu rồi sao? Ông lại lừa tôi giỏi đến thế?”

Cát Mi Xảo cao giọng, Vãn Tình chưa từng thấy bà nổi nóng với cha như thế bao giờ, vậy mà ông vẫn không hề đáp lại.

Lòng Vãn Tình cũng trầm xuống khi không nghe thấy Hạ Chính Lãng trả lời. Cho đến khi cửa phòng bật mở, cô liền nhìn thấy khuôn mặt tuy không dữ dằn nhưng rất xa lạ và lạnh lùng.

Cát Mi Xảo nhìn thấy Vãn Tình, vẻ mặt vốn đang tức giận của bà trở nên lạnh lùng, thoáng chút thống hận và xa cách.

Vãn Tình không thể tiến, cũng không thể lùi, mà chỉ có thể đứng yên tại chỗ nhìn dáng vẻ Cát Mi Xảo hận không thể cho cô một cái tát. Vãn Tình cũng không trốn tránh, nhưng sau lưng cô, giọng Hạ Vãn Dương vang lên đầy bất mãn:

“Mẹ!”

Nhưng sau khi nghe thấy giọng anh, vẻ mặt bà càng thêm khó coi. Khi bà bước ngang qua Vãn Tình, bà lạnh lùng nói:

“Nếu con xem nó là em gái thì đừng gọi ta là mẹ nữa.”

Chung quy là gia đình này và cô thật sự phải chia rẽ vì việc công khai thân thế này sao? Vãn Tình cắn môi, đầu vai cô hơi đau vì bị Cát Mi Xảo đụng phải, nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ. Cô hít sâu một hơi nhìn sắc mặt khó coi của Hạ Chính Lãng, rồi chậm rãi hỏi:

“Rốt cuộc con là con gái của ai ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.