Thế nhưng, câu trả
lời mà Vãn Tình nhận được không phải là từ miệng Hạ Chính Lãng mà là từ
bức ảnh rơi trên mặt đất kia, cô nhìn thấy bức ảnh khi nhìn theo ánh mắt của Hạ Chính Lãng. Vãn Tình khom người nhặt bức ảnh lên.
Là một
bức ảnh trắng đen, nếu như bề mặt bức ảnh không thô ráp và có vết ố vàng bên mép thì có lẽ Vãn Tình sẽ thật sự cho rằng đây là ảnh nghệ thuật.
Người phụ nữ trong bức ảnh kia sở hữ đôi mắt to sáng ngời, hai bím tóc xõa
trên hai vai, thậm chí nếu nhìn kỹ, cô còn có thể nhìn thấy hình ảnh của chính cô.
Người phụ nữ ấy có vẻ rất tươi tắn, miệng bà mỉm cười, thoạt nhìn liền có cảm giác như một đóa hoa nhỏ vậy.
Mẹ?
Ngón tay Vãn Tình bất giác chạm vào khuôn mặt trên bức ảnh, lòng cô trở nên
hết sức phức tạp, như thân thiết, lại vừa xa lạ, thoáng mất mát và chua
xót.
Hạ Vãn Tình không muốn trở thành người thừa đối với bất cứ
ai cả, nhưng số mệnh cứ hết lần này đến lần khác sắp đặt cho cô vai diễn này.
“Em không phải là con riêng.”
Giọng Hạ Vãn Dương
vang lên khiến Vãn Tình sửng sốt, cô xoay người lại thì thấy ánh mắt khó hiểu của anh. So với sự mất bình tĩnh của Cát Mi Xảo thì hiển nhiên Hạ
Vãn Dương trấn tĩnh hơn rất nhiều.
“Là người phụ nữ mà cha từng thích.”
Hạ Vãn Dương liếc nhìn qua bức ảnh rồi mở miệng giải thích. Lòng Vãn Tình hơi thả lỏng, nhưng cô vẫn chưa hiểu rõ lắm.
“Vãn Dương, con ra ngoài đi, đi khuyên mẹ con đi.”
Hạ Chính Lãng ngắt lời Hạ Vãn Dương, anh không nói gì cả mà chỉ nhìn Vãn Tình rồi xoay người đóng cửa ra ngoài.
Thư phòng trở nên yên tĩnh, Vãn Tình đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Hạ Chính Lãng, nghe ông nói:
“Tiểu Tình, bao nhiêu năm nay cha mẹ không đủ tốt với con sao?”
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Hạ Chính Lãng hỏi mình như thế, cô cảm thấy áp lực, vội vàng lắc đầu nói:
“Cha mẹ rất tốt với con, con rất cảm kích, những lời con nói trong hôn lễ
đều là thật lòng ạ. Là do có người cố ý mang thân thế của con lên mặt
báo.”
Vãn Tình đối diện với Hạ Chính Lãng, trực tiếp nói thẳng ra sự thật không hề trốn tránh. Hạ Chính Lãng nghe xong thì không truy cứu nữa, mà thở dài nói:
“Bà ấy tên là Dương Hiểu An, sau khi sinh con ra thì bị bệnh nặng. Sau đó gửi con vào trại trẻ mồ côi rồi một mình bỏ đi.”
Hạ Chính Lãng trình bày rất ngắn ngọn khiến Vãn Tình không khỏi buồn cười, nhưng lại không cười nổi, chuyện chỉ có trong tiểu thuyết này lại xảy
ra với cô.
Cô nắm chặt lấy bức ảnh, cười khổ, cố gắng đè nén cảm giác chua xót trong lòng, làm cho bản thân bình tĩnh lại.
“Nói là đi tìm cha của con, nhưng rồi không quay về nữa.”
Khi Hạ Chính Lãng nói, ánh mắt ông thoáng xa xăm, thậm chí dường như ông
đang đắm chìm trong hồi ức. Vẻ mặt ông trở nên nghiêm túc, rồi đột nhiên ông tỉnh táo lại. Vãn Tình nhìn ông, cô rất muốn gọi ông một tiếng cha, nhưng lại không thể nào nói nên lời.
“Cha luôn xem con là con
gái ruột của mình, Tiểu Tình à, có vài bí mật không bao giờ được nói ra. Xem ra là con chưa hiểu đạo lý này rồi.”
Hạ Chính Lãng vừa dứt
lời, vẻ mặt ông càng thêm nghiêm túc, vừa khiến Vãn Tình cảm nhận tình
cha của ông như ngày xưa, nhưng lại vừa có cảm giác thật lạnh lùng. Vãn
Tình biết, chuyện lần này đã khiến ông rất tức giận và khó xử.
“Con xin lỗi ạ ~”
Vãn Tình cúi đầu, dù cô có nói gì cũng không có tác dụng gì nữa. Lúc này, Hạ Chính Lãng vung tay lên nói:
“Ở đây không có chuyện của con nữa, con về đi. Con cũng thấy rồi đấy, mẹ con mà thấy con thì sẽ nổi giận.”
Hạ Chính Lãng nói rất có lý, Vãn Tình gật đầu, xoay người mở cửa thì đúng
lúc bắt gặp Hạ Vãn Dương đang gõ cửa phòng ngủ. Hiển nhiên là Cát Mi Xảo còn đang tức giận nên không muốn nghe bất cứ ai an ủi.
Đối với
một người phụ nữ thì chuyện này đã tổn thương đến tình cảm và sự tự tôn. Nhất là Cát Mi Xảo luôn rất xem trọng danh dự. Vãn Tình hít sâu, cúi
đầu chào Hạ Vãn Dương rồi chạy thật nhanh ra khỏi nhà họ Hạ. Cô quay đầu nhìn lại nhà họ Hạ dưới bóng đêm chỉ như ảo ảnh, xa xôi và khó tin.
Vãn Tình nhìn người phụ nữ cười tươi như hoa trong bức ảnh, lòng cô không rõ là yêu hay hận.
Nếu như có thể, cô thà rằng không bao giờ biết được chân tướng. Đáng tiếc là ông trời không bao giờ chiều ý cô.
Nếu như người ngăn cản cô kết hôn không phải là Lai Tuyết mà là Tịnh Ái,
chẳng phải hiển nhiên Kiều Tân Phàm cũng sẽ đoán ra được sao?
Chỉ có cô ta mới có lý do và động cơ để làm như thế. Vãn Tình còn nhớ sự
bất thường của Tịnh Ái trong hôn lễ. Một cô gái cố chấp với tình yêu như thế tuyệt đối sẽ phải khiến người khác sợ hãi.
Tịnh Ái cố chấp
như thế, liệu Kiều Tân Phàm có thật sự quên được cô ta không? Nếu như
anh biết được mọi thứ đều là do Tịnh Ái làm ra thì anh sẽ cảm thấy thế
nào? Cô rất muốn hỏi anh, nhưng lại sợ rằng một khi cô truy cứu thì
người bị tổn thương không phải là anh, mà chính là sự tin tưởng giữa hai người.
Cô không muốn khiến cho Kiều Tân Phàm và Tịnh Ái đối chọi nhau gay gắt. Thế nhưng Tịnh Ái cứ thế này, cô cũng không thể làm như
không có chuyện gì được.
Vãn Tình nhìn đồng hồ, một mình cô cứ thế lái xe không mục đích. Thời gian vẫn còn sớm, Vãn Tình không muốn quay về nhà họ Kiều.
“Mấy người ạ thưa cô?”
Nhân viên phục vụ ở quầy bar chu đáo hỏi. Vãn Tình tìm một vị trí yên tĩnh,
cô lại lấy bức ảnh bị xé kia ra, ghép hai mảnh lại với nhau. Sau này cô
sẽ không còn tìm lại được gia đình ấm áp của mình nữa rồi, tim cô dường
như cũng bị xé toạc hệt như bức ảnh này.
Hạ Vãn Tình không phải
là trẻ mồ côi, cô có cha có mẹ, nhưng lại không biết họ đang ở đâu. Đây
chẳng phải là điều đáng buồn cười hơn sao?
Vãn Tình cố gắng loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu mình, thế nhưng càng cố gắng thì suy nghĩ này cứ càng lẩn quẩn trong đầu cô.
Vãn Tình rất ít khi đến quán bar uống rượu một mình, thế nhưng lúc này đây cô thật sự muốn chuốc say mình.
Đáng tiếc là sầu lại càng thêm sầu. Rốt cuộc Vãn Tình cũng hiểu được lý do
tại sao sau khi say rượu thì Tuyết Dao mới khóc, chẳng qua là tự cho
mình một lý do để nói ra tất cả mà thôi.
Vãn Tình lau nước mắt
trên khóe mi, lúc này cô chỉ khát vọng cái ôm ấm áp của Kiều Tân Phàm,
chỉ có điều này mới có thể xua tan đi sự bi ai và cô đơn của cô.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Tân Phàm, nhưng anh không bắt máy.
Vãn Tình vừa đi vừa gọi điện thoại, bước chân cô loạng choạng đụng phải
người đàn ông bên cạnh. Vãn Tình vừa định xin lỗi thì bị người đó ôm
lấy.