Trên thế gian này
luôn có một loại người dù làm sai nhưng không hề xin lỗi. Còn một số
người thì dù bạn không làm gì sai nhưng lại không muốn buông tha cho
bạn.
Con người chính là phức tạp và đa dạng như thế.
Vãn
Tình bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, chắc hẳn hắn ta là một
trong những vị khách quen thường lui tới đây. Hắn ta còn khá trẻ, dáng
người cũng không cao, tóc tai trau chuốt, trên tai lại có đeo vài chiếc
hoa tai, khí chất không tệ, gia cảnh hẳn cũng khá tốt. Thế nhưng ánh mắt của hắn lại khiến người khác cảm thấy vô cùng phản cảm.
Người đàn ông đó một tay cầm điếu thuốc, tay còn lại túm lấy Vãn Tình, thậm chí còn cúi sát xuống nhả từng làn khói vào cô.
“Thái tử, thái tử , ọc ọc ọc ~”
Lập tức bên cạnh hắn có vài người ồn ào. Vãn Tình cảm thấy tức giận, nhưng cô cũng không thể hiện ra mặt mà bình tĩnh hỏi:
“Anh muốn làm gì?”
Người đàn ông kia không ngờ Vãn Tình lại bình tĩnh như thế, hắn ta hơi ngẩn ra, nhưng rồi lại trừng mắt nói với cô:
“Đụng vào người khác muốn đi là đi được sao?”
Vãn Tình biết rõ hắn ta cố ý ăn vạ, cô cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, kiên nhẫn nói:
“Bất cẩn đụng phải anh. Tôi xin lỗi.”
Khuôn mặt hắn ta thả lỏng, không rõ là sợ hãi trước sự bình tĩnh của Vãn
Tình, hay là câu trả lời của cô khiến hắn cả thấy vô vị. Vãn Tình cảm
thấy ổn thỏa rồi nên chuẩn bị bỏ đi. Đáng tiếc là những tên xấu bên cạnh kia không muốn buông tha.
“Lâm Thiếu, Thái tử Lâm, này ~”
Bên cạnh có người gọi với theo, hiển nhiên họ đều là những kẻ gây rối. Nhất thời Vãn Tình cảm thấy căng thẳng, người phụ nữ bên cạnh lại còn thêm
mắm thêm muối:
“Lâm Thiếu, chẳng phải anh nói cỡ nào cũng chơi sao, sợ rồi à?”
Vãn Tình nhìn lướt qua người phụ nữ này, cô ta trang điểm rất đậm, hàng mi
giả chớp chớp, ăn mặc thì cực kỳ hở hang, tay cầm thuốc lá, vừa nhìn là
biết ngay là dám nhóc hư hỏng.
“Buông tôi ra!”
Vãn Tình
không khỏi giãy dụa, quả nhiên người đàn ông kia buông cô ta, nhưng lại
nhanh chóng giật lấy chiếc điện thoại trên tay cô. Vãn Tình không khỏi
kinh ngạc, bốii rối lảo đảo bước lùi.
“Muốn lấy điện thoại sao? Sợ bạn trai biết cô đến chỗ này à?”
Hắn ta giẫm tắt thuốc lá, đùa cợt mở điện thoại của Vãn Tình ra định chụp
ảnh cô. Vãn Tình đang rất sốt ruột thì hai ba tên trẻ tuổi đứng dậy,
khoác tay lên vai cô.
“Cô gái xinh đẹp, đụng vào người ta thì phải cạn một ly để xin lỗi thì mới được đi.”
Một tên tóc hoe hoe vàng vừa nói vừa thổi khói vào mặt Vãn Tình, cô chỉ cảm thấy buồn nôn, hận không thể cho hắn một cái tát.
“Đúng vậy, đúng vậy. Uống một ly rồi xin lỗi đi. Lâm Thiếu của chúng ta luôn rất độ lượng mà !”
Bên cạnh, một tên khác phụ họa vào, chặn dường Vãn Tình. Cô nhìn Lâm Thiếu
đang huơ huơ di động của cô, rồi lại nhìn những chai rượu xa xỉ đủ màu
trên bàn, cô cố gắng bình tĩnh nói:
“Tôi uống một ly thì trả điện thoại lại cho tôi.”
Bọn họ nhìn nhau khi thấy Vãn Tình tuy say nhưng rất nghiêm túc. Người phụ
nữ kia liền rót đầy một ly rượu, đẩy đến trước mặt Vãn Tình.
“Uống đi!”
Vãn Tình nhận lấy ly rượu, cô nói:
“Đã nói thì phải giữ lời. Còn không thì đừng trách tôi không cảnh cáo các người.”
Bọn họ hiển nhiên không ngờ rằng Vãn Tình không hề sợ hãi, vẻ mặt ai nấy
cũng rất kinh ngạc. Sau đó nhìn cô như thể đang đánh giá.
“Yên tâm, nói lời nhất định giữ lời mà.”
Vãn Tình biết giới trẻ ngày nay không sợ trời không sợ đất, đã sớm bị quyền thế và tiền tài chiều hư. Cô nhìn chiếc ly và chai rượu chưa mở rồi
nói:
“Tôi uống cái đó.”
Bọn họ kinh ngạc nhìn cô. Lâm Thiếu vừa cầm chai rượu cô chỉ lên vừa nói:
“Muốn thì uống cái này.”
Vãn Tình nhìn chai Vodka đầy, bất giác cô hơi chần chừ thì điện thoại của cô lại đổ chuông, có lẽ là Kiều Tân Phàm gọi đến.
“Uống nhanh, nếu không tôi sẽ nghe điện thoại thay cô đấy!”
Vãn Tình lạnh lùng liếc Lâm Thiếu, rồi lại nhìn chai rượu vừa được mở ra
kia. Cô nhắm mắt, ngẩng đầu uống cạn rồi một tay đưa chai rượu cho hắn
ta, một tay lấy lại điện thoại.
Khí thế của Vãn Tình làm cho vài
người sợ hãi. Tuy Lâm Thiếu không cam lòng, nhưng cũng trả điện thoại
lại cho Vãn Tình, cô nhận lấy rồi lập tức xoay người bỏ đi, dù bước chân loạng choạng nhưng cô vẫn cố bước đi thật nhanh.
“Ghê thật, khuôn mặt dễ nhìn, khí chất cũng rất khá. Các cô gái xinh đẹp bây giờ đều mạnh mẽ thế này sao?”
Vãn Tình dựa vào cửa xe nôn thốc nôn tháo. Chai rượu vừa mới uống hòa cùng
rượu vang đỏ ban nãy khiến ruột gan cô nóng như lửa. Sau khi chạy ra
khỏi chỗ đó, cô chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, cô vốn rất ít khi uống
rượu mạnh như thế này nên không thể chịu nổi.
Vãn Tình mở điện thoại ra, đang định gọi cho Kiều Tân Phàm thì lại bị người ta giật lấy. Tên nhóc tóc vàng vừa rồi đùa cợt nói:
“Chị này, làm quen đi.”
Dạ dày Vãn Tình khó chịu, lại thêm tác dụng của rượu nên dù muốn lấy lại điện thoại nhưng cô không đủ sức
“Yên tâm đi, tôi sẽ không xử tệ với cô đâu. Audi xưa rồi, tôi sẽ tặng cô BMW.”
Tên nhóc này tự cho rằng mình rất có sức quyến rũ, hắn tỉ mỉ nhìn Vãn Tình bằng ánh mắt hứng thú.
“Đưa điện thoại đây.”
Vãn Tình liếc hắn ta, cô chuẩn bị đứng dậy thì lại bị hắn đẩy một cái, cả người cô liền đập vào cửa xe.
“Cút ngay ~”
Thấy tên nhóc kia chuẩn bị dựa sát lại gần, Vãn Tình giận đến nghiến răng,
cố sức dùng tay đẩy hắn ra, nhưng lại không đủ mạnh bằng hắn.
“Chị này, chơi đùa thôi mà ~”
Vãn Tình bị hắn ta lôi kéo, cô rất sợ hãi. Nhưng lại không làm sao chống
lại được hắn. Trong lúc cô rất phẫn nộ và căng thẳng, chưa kịp mở miệng
kêu cứu thì đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Bỏ cô ấy ra!”
Giọng nói này rất quen thuộc, chính là Mạc Lăng Thiên.
Vãn Tình nhìn thấy dáng người cao lớn kia xuất hiện, giờ phút này dù cô có
chán ghét Mạc Lăng Thiên đến thế nào thì cũng không thể phủ nhận rằng
anh ta xuất hiện rất đúng lúc.