Không biết từ bao giờ mà Mạc Lăng Thiên luôn là người xuất hiện đầu tiên bên cạnh Vãn Tình mỗi khi cô cần giúp đỡ.
Khi Vãn Tình nhận ra điều này, cô không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ là vì ơn cứu mạng của cô lần trước sao?
Trên dáng người cao lớn của Mạc Lăng Thiên tỏa ra một khí chất nghiêm nghị,
chỉ cần một cái liếc mắt là đã nhìn thấy được sự cao quý của anh ta,
điều mà không phải ai cũng có được.
“Người anh em, vui chơi thôi mà, đừng có mà xen vào việc của người khác.”
Vãn Tình không hề kêu cứu với Mạc Lăng Thiên, vì thế tên nhóc tóc vàng
không hề sợ hãi, thậm chí còn định kéo Vãn Tình đi mặc cho cô giãy dụa.
Âm thanh mở cửa chiếc xe thể thao vàng chói đồng màu với màu tóc của tên nhóc kia vang lên như thể hiện sự xa xỉ của hắn.
“Buông cô ấy ra!”
Lần này Mạc Lăng Thiên to tiếng hơn, giọng anh bắt đầu lạnh lẽo và đầy uy
hiếp, có thể cảm giác được ánh mắt anh ta trở nên thâm trầm đầy sát khí.
“Anh này, có gì từ từ nói, hà tất phải ~”
Mạc Lăng Thiên đột nhiên đấm vào mặt gã, Vãn Tình bị giật mạnh, cả người
liền đổ vào lòng anh ta. Bước chân Vãn Tình loạng choạng, nhưng Mạc Lăng Thiên vươn tay ra, cả người cô bị giam trong vòng tay anh ta.
Vãn Tình bất giác muốn đẩy anh ta, tạo khoảng cách giữa hai người họ, thế
nhưng Mạc Lăng Thiên không cho cô giãy dụa, mà ôm cô bỏ đi.
“Dựa vào cái gì chứ? Này, mày có biết tao là ai không?”
Tên nhóc kia hơi choáng váng, sau đó lên giọng vô lại gây sự thì Mạc Lăng Thiên lại nói:
“Cô ấy là vợ tôi.”
Vãn Tình vốn đã ngừng giãy dụa, đột nhiên cả người cô căng thẳng, sửng sốt. Vãn Tình hoài nghi có phải là mình nghe lầm hay không, cô vừa đánh anh
ta vừa nói:
“Mạc Lăng Thiên, anh nói bậy bạ gì vậy?”
Ai là vợ anh ta chứ? Đây quả thật chẳng khác nào bị đám côn đồ kia sỉ nhục.
Vãn Tình phẫn nộ trừng mắt nhìn Mạc Lăng Thiên. Thế nhưng anh ta hoàn
toàn thờ ơ, xoay người nói với tên nhóc kia:
“Đưa diện thoại đây.”
Tên kia không rõ là bị ánh mắt của Mạc Lăng Thiên dọa hay đuối lý với lời
anh ta vừa nói mà khó tin nhìn hai người họ, rồi ném điện thoại về phía
này, lau lau khóe miệng, quay đầu bỏ đi.
Vãn Tình không nhìn
chiếc điện thoại của mình trong tay anh ta mà cố giãy dụa tránh khỏi
vòng tay anh ta, nhìn anh ta bằng ánh mắt như nhìn thấy quỷ. Mạc Lăng
Thiên thản nhiên, ánh mắt anh ta sáng và lạnh lẽo như kim cương.
Lúc này đây ánh mắt anh ta cứ nhìn chằm chằm cô không rời.
“Mạc Lăng Thiên, chúng ta đã không còn ~ quan hệ gì nữa rồi.”
Vãn Tình giật lấy chiếc điện thoại. Cô không muốn ở một mình với Mạc Lăng
Thiên nữa, cô vội vàng chuẩn bị mở cửa xe, nhưng tay chân cô lộn xộn nên không đủ sức.
Một lần nữa Mạc Lăng Thiên lại giúp cô mở cửa xe.
Vãn Tình bất giác ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh ta dù có bị ghét nhưng
cũng không hề buồn bực, nhất thời cô hơi sững sờ.
“Mạc Lăng Thiên, tôi tự làm được.”
Lần này Vãn Tình không nói những lời lạnh nhạt nữa. Cô chui vào trong xe thì nhận ra cửa xe bị Mạc Lăng Thiên kéo lại.
“Cô say rồi, gọi người đến đón đi.”
Đối diện với vẻ mặt kinh ngạc và buồn bực của Vãn Tình, Mạc Lăng Thiên tỏ
ra thản nhiên, lời anh ta nói cũng khiến cô không thể phản bác.
“Tôi sẽ, anh ~đi được rồi đấy.”
Vãn Tình biết tác dụng của rượu càng lúc càng rõ ràng rồi, đầu cô đã bắt
đầu càng lúc càng mơ hồ, ngay cả nói năng cũng không trôi chảy nữa. Vì
thế cô phải gọi cho Kiều Tân Phàm nhân lúc cô còn đủ tỉnh táo.
“Vãn Tình? Thế nào rồi? Anh vừa mới đến cửa nhà họ Hạ đây.”
Giọng Kiều Tân Phàm dịu dàng đầy quan tâm. Lời anh nói càng khiến Vãn Tình thấy ấm lòng, khiến cô cảm thấy ỷ lại.
“Tân Phàm, anh đến quán bar ở góc đường Ngọc Tuyền đón em nhé. Em đang đợi anh ở bãi đỗ xe.”
Vãn Tình nói rõ từng chữ, báo cho Kiều Tân Phàm biết cô đang ở đâu. Lập tức cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cả người thả lỏng, buông điện thoại trên ghế, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu.
“Anh ấy sẽ đến đón tôi, anh đi được rồi.”
Vãn Tình không quên rằng bên cạnh còn Mạc Lăng Thiên, vì vậy cô cố gắng
giương mắt nói với anh ta một tiếng rồi đóng cửa xe, mệt mỏi nhắm mắt.
Mạc Lăng Thiên, người mà mỗi động tác, ánh mắt của anh ta đều đã từng khiến cô thần hồn điên đảo đang đứng trước mặt cô, nhưng bây giờ đã không còn cảm giác như ngày xưa nữa.
Vãn Tình hơi nheo nheo mắt, nửa tỉnh
nửa mê chờ đợi. Khi cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn bước đến trước đầu
xe, cô cho rằng có lẽ là mình đã uống nhiều quá nên mới bị ảo giác thế
này, Mạc Lăng Thiên đã đi rồi cơ mà.
Vãn Tình muốn mở to mắt để
thấy rõ hơn một chút, nhưng cả người cô nặng nề như thể bị bóng đè vậy,
dù có giãy dụa thế nào cũng không thể mở to mắt ra.
“Vãn Tình?”
Khi giọng Kiều Tân Phàm vang lên, Vãn Tình mơ màng mở mắt, nhìn thấy khuôn
mặt thân thuộc của anh, cô cố gắng nắm lấy bàn tay đang vỗ vỗ mặt mình,
nhưng không nhấc nổi tay dậy.
“Ông xã ~”
Giọng Vãn Tình
nũng nịu do tác dụng của rượu, cô mơ màng mở mắt rồi lại vui vẻ nhắm
lại. Có Kiều Tân Phàm bên cạnh rồi, cô đã có thể yên tâm ngủ.
“Vãn Tình ?”
Kiều Tân Phàm lại gọi tên Vãn Tình, cô chậm rãi mở mắt, nhưng chỉ cảm thấy
đầu nặng trĩu, hình ảnh của Kiều Tân Phàm càng lúc càng rõ ràng. Vãn
Tình lập tức ngồi dậy, đầu đau đến mức khiến cô không khỏi nhíu mày.
“Sao em uống nhiều rượu vậy? Ban đêm một mình ra ngoài nguy hiểm lắm em biết không?”
Kiều Tân Phàm nghiêm khắc trách cứ cô, nhưng đồng thời anh còn đưa cho cô một ly nước trái cây.
“Em xin lỗi, khi ấy em ~ rất muốn yên tĩnh một mình!”
Vãn Tình nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Kiều Tân Phàm, cô xấu hổ cúi đầu.
Khi ấy cô không muốn bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, càng không muốn đổ hết mọi bực dọc lên người Kiều Tân Phàm.
“Nhìn thấy em một mình ở bãi giữ xe, cửa xe cũng không khóa, em có biết anh lo lắng thế nào hay không?”
Lần này, Kiều Tân Phàm không tha thứ cho sự cẩu thả của cô, giọng anh càng
thêm trách cứ và đau lòng. Đột nhiên trong đầu Vãn Tình nảy ra một suy
nghĩ vì những lời anh nói.
Một mình cô sao? Chẳng lẽ hình ảnh Mạc Lăng Thiên đứng ở đầu xe thật sự là ảo giác sao?