Tuy rằng Kiều Tân
Phàm cũng rất vui mừng nhưng lời anh nói vẫn rất bình thản, Vãn Tình
nghe thấy giọng điệu này của anh thì cũng thoáng hờn giận nói:
“Nghỉ ngơi gì chứ, bây giờ em muốn về. Chẳng lẽ anh không muốn cho bà nội và Minh Kiều biết sao?”
Vãn Tình đang rất xúc động vì tin vui này, thấy Kiều Tân Phàm còn đang chần chừ, cô lập tức đứng dậy chuẩn bị hành lý, sau đó nói với Kiều Tân Phàm đang khó xử sau lưng cô:
“Về nhà rồi em sẽ đến bệnh viện kiểm tra, xem cục cưng bao lớn rồi, có khỏe mạnh hay không.”
Vãn Tình cảm thấy rất mong chờ khi nghĩ đến điều này. Thậm chí trong đầu cô lúc này chỉ toàn nghĩ về tên của con, con là con trai hay con gái, việc học sau này của con mà thôi.
Hiển nhiên dáng vẻ bận rộn của cô
khiến Kiều Tân Phàm không thể nào cứ tiếp tục ngồi im mặc kệ cô được.
Anh bắt lây bàn tay đang bận rộn của cô, dịu dàng và thoáng nghiêm khắc
nói:
“Em ngồi xuống nghỉ đi, để anh sắp xếp cho.”
Thấy Kiều Tân Phàm đã đồng ý, Vãn Tình vui vẻ vỗ tay rồi thoải mái ngồi trên giường, lòng cô lúc này rất vui vẻ và kỳ vọng.
“Kiều Tân Phàm, nếu như là con trai thì chắc chắn sẽ rất giống anh, như vậy mới có uy.”
Vãn Tình nhìn thấy Kiều Tân Phàm vừa bận rộn thu dọn đồ đạc vừa mỉm cười, cô cũng vô cùng vui vẻ nói không ngừng.
“Nếu là con gái ấy à, tốt nhất là giống Minh Kiều, đôi mắt to này, làn da trắng này, và còn đa tài nữa ~”
Lần này thì Kiều Tân Phàm dừng lại, quay người nhìn ánh mắt tò mò của Vãn Tình, rồi cười nói:
“Anh lại hy vọng sẽ giống em. Đôi khi Minh Kiều vừa tinh ranh lại quá tự do cũng không phải là tốt.”
Vãn Tình sửng sốt, rồi đột nhiên cô cười chua xót.
“Giống em thì có gì tốt chứ, đến cả cha mẹ mình ở đâu cũng không biết.”
Nếu như không vì điều này thì có lẽ cô cũng sẽ giống như những đứa trẻ
khác, cô sẽ không phải im lặng chịu đựng, sẽ không phải tự an ủi mình,
mà sẽ tự hào và kiêu hãnh biết bao.
Dù sao thì suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu mà thôi, cô quay lại nhìn ánh mắt qua tâm của Kiều Tân Phàm, nói với anh:
“Cho nên, con của em sẽ được sống trong một gia đình hạnh phúc và vui vẻ,
được cha mẹ bảo bọc, và còn có cả bà cố nghiêm khắc nhưng bao dung.”
Vãn Tình vừa nói, đồng thời tay cô cũng bất giác xoa sợi dây chuyền kia, vừa mỉm cười vứt bỏ tất cả phiền não trên thế gian.
Thế nhưng, điều mà Vãn Tình không ngờ chính là sự hiện diện của đứa trẻ
cũng khiến cô nếm trải sự vất vả của người mẹ. Máy bay còn chưa cất cánh mà cô đã cảm thấy buồn nôn, so với sự thích thú và háo hức khi đến thì
lúc này khiến cô cảm thấy rất hối hận. Say máy bay thật sự vượt quá dự
liệu của cô rồi.
Trên đường về cô không ngừng nôn thốc nôn tháo,
đến khi trong bụng trống rỗng, nước mắt dàn dụa, sắc mặt xám xịt, thế
nhưng tinh thần Vãn Tình cũng không quá tệ, còn Kiều Tân Phàm ngồi bên
cạnh cô thì mày cau hết cả lại. Vãn Tình ôm bụng, mỉm cười nói:
“Cục cưng, con xem con dọa cha con sợ rồi kìa.”
Vãn Tình vừa xoa bụng vừa nhìn Kiều Tân Phàm, rõ ràng đã là đêm rồi, nhưng
anh lại không hề buồn ngủ, còn cô thì dần dần mệt mỏi thiếp đi khi trời
gần sáng.
Đến khi Vãn Tình hé mắt tỉnh dậy thì đã gần đến trưa,
máy bay cũng sắp hạ cánh, Kiều Tân Phàm còn đang dựa vào sô-pha chợp
mắt. Đột nhiên anh mở mắt như thể cảm nhận được ánh mắt cô đang nhìn
anh.
“Dậy rồi à, có khó chịu không?”
Nhìn thấy Vãn Tình
ngồi dậy, Kiều Tân Phàm lập tức đỡ lấy cô. Tuy rằng cô rất buồn nôn,
nhưng trong bụng lại chẳng còn gì để mà nôn nữa rồi.
Trong khi Kiều Tân Phàm đang quan tâm và lo lắng thì Vãn Tình chỉ thản nhiên nói:
“Cũng sắp đến rồi, anh đừng lo lắng nữa, sau này ít đi máy bay là được rồi.”
Kiều Tân Phàm lại nhíu mày nói:
“Sớm biết thế này thì đã không đưa em đi chơi rồi.”
Anh tỏ ra nghiêm túc như thể hối hận mình đã làm một việc sai lầm vậy.
“Không có mà. Kiều Tân Phàm, đây cũngđâu phải là lỗi của anh, chúng ta đã chơi rất vui vẻ mà, cả đời em cũng sẽ không bao giờ quên những khoảnh khắc
vui vẻ mấy ngày qua.”
Vãn Tình mỉm cười rất tươi khi nói với anh
những điều này, nhưng cô không hề nhìn thấy sự áy náy thoáng qua trong
mắt anh. Kiều Tân Phàm vừa đỡ cô vừa vén màn, cách một lớp thủy tinh có
thể nhìn thấy ánh nắng sáng soi bên ngoài kia, ánh mắt anh cũng trở nên
càng thêm kiên định.
Sân bay dần dần hiện ra rõ ràng trước mắt,
Kiều Tân Phàm vội vàng dặn dò phi công đáp máy bay thật chậm, nhưng dù
cơ phó đã đáp máy bay rất êm và vững vàng rồi thì sau khi hạ cánh Vãn
Tình cũng vẫn vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Kiều Tân Phàm vẫn đi theo sau lưng cô, nhưng anh không chạy vào trong mà chỉ đứng ở cửa thì đột nhiên đụng phải một người đàn ông, người ông ta rắn
chắc đến mức khiến Kiều Tân Phàm hơi nghiêng người, suýt chút nữa thì
đánh ngã Vãn Tình. Cô còn chưa đứng vững thì đã được một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy, cô ngẩng đầu nhìn thì suýt nữa quên mất buồn nôn, mà kinh ngạc
mở to hai mắt.
“Không sao chứ?”
Ánh mắt của Tịnh Vanh như nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô.
Vãn Tình sửng sốt, trong lòng thoáng hồi hộp, vừa định nói với ông ta thì
dạ dày lại cuộn lên, cô lập tức đẩy Tịnh Vanh sang một bên.
Vãn
Tình không chỉ nôn lên người Tịnh Vanh, cô vội vàng chạy vào trong nhà
vệ sinh rồi lại nôn khan mấy lần. Khi Kiều Tân Phàm chạy đến, Vãn Tình
đã nôn đến mức trào nước mắt, cả người cô yếu ớt dựa vào bồn rửa.
Vãn Tình nghĩ đến việc vừa rồi cô nôn lên người Tịnh Vanh, bất chấp khó
chịu, cô vẫn chạy ra ngoài thì thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông ta, cô xấu hổ giải thích.
“Cháu xin lỗi chú Tịnh, vừa rồi cháu bị say máy bay.”
Vãn Tình vừa xin lỗi, vừa nhìn thoáng qua Tịnh Vanh, hai chiếc nút trên
cùng áo đã bị mở bung ra để lộ làn đa màu đồng khỏe mạnh và một chiếc
vòng cổ mặt tỳ hưu nhìn rất giống chiếc vòng của cô.