Vãn Tình cảm thấy nghi hoặc, nhưng cô cũng không hỏi gì thì Kiều Minh Kiều
phát hiện cô đang đứng đó và gọi, cô bèn bước xuống lầu. Bên cạnh, bà
Kiều đã nói:
“Tân Phàm đã hết lòng vì cháu, đến Hawaii thì chơi cho vui vẻ nhé, đừng phụ lòng thằng bé.”
Hiển nhiên là Vãn Tình biết rằng Kiều Tân Phàm luôn nghĩ cho cô, nhưng cô
không ngờ lần này anh lại cố chấp như vậy, thậm chí còn không thể dời
ngày lại, dù vậy thì cô cũng không có ý kiến gì.
“Chị dâu, đến đó rồi thì mua cho em bộ mỹ phẩm mới nhất nhé, để em tặng cho bạn.”
Vãn Tình gật đầu mỉm cười, rồi nghi nhìn sang Lai Phượng Nghi, sắc mặt bà
ta không tốt, cũng không thấy bóng dáng Lai Tuyết đâu, còn Kiều Quý Vân
lại rất bình thản, không đoán được cảm xúc của ông.
Đến khi Kiều
Tân Phàm xuống ăn sáng thì chỉ còn lại một mình Vãn Tình trong phòng ăn. Vãn Tình nhìn thấy Kiều Tân Phàm vui vẻ xuống lầu nên cô cũng không lập tức truy hỏi anh tại sao lại lừa mình.
Nhưng Kiều Tân Phàm vừa ăn được vài miếng thi đã nhận ra ánh mắt của Vãn Tình luôn nhìn mình, anh bất giác hỏi:
“Sao lại nhìn anh như thế?”
Vãn Tình cũng không nói gì nhiều mà tiếp tục gắp bánh mì cho anh. Kiều Tân
Phàm nhận lấy nhưng cũng không yên tâm ăn, mà quay sang nhìn vẻ mặt
nghiêm túc của Vãn Tình rồi cười trừ. Vãn Tình thấy anh cười như thế, cô không khỏi trách móc:
“Anh còn cười, có phải là lại giấu em chuyện gì không?”
Theo trực giác của Vãn Tình thì Kiều Tân Phàm cũng không phải là người chấp
nhất, nếu như thật lòng muốn cô vui, thì cũng đâu cần gấp gáp làm gì,
tối hôm qua lại còn lừa cô là đã đặt trước rồi nữa chứ.
“Hạ Vãn Tình, em đang nghĩ gì vậy?”
Kiều Tân Phàm không trả lời câu hỏi của cô, mà hết sức thản nhiên, dáng vẻ
lại còn như thể đang cười cô nghĩ nhiều. Vãn Tình thì lại hơi ngượng
ngùng, chẳng lẽ thật sự là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi sao?
Cô
lại ngẩng đầu thì thấy Kiều Tân Phàm đang rất hưởn thụ bánh mì cô làm
cho anh, dáng vẻ tao nhã, sắc mặt thong dong, chẳng hề có vẻ gì là đang
nói dối cả.
Vãn Tình thôi không nghi ngờ nữa mà thật lòng mong đợi tuần trăng mật này.
Lần đầu tiên đi chuyên cơ tư nhân, Vãn Tình không nhịn được hơi tò mò, một
lần nữa cô lại thấy được rõ ràng sự giàu có của nhà họ Kiều. Cabin được
sửa thành một căn phòng xa hoa, rộng rãi và sáng sủa, không gian dành
riêng cho cô và Kiều Tân Phàm. Nếu không có âm thanh ong ong và bên
ngoài cửa sổ không có những đám mấy trắng thì thật sự khiến người ta
hoài nghi không biết liệu đây có phải là trên máy bay hay không nữa.
Vãn Tình hưởng thụ cảnh sắc trời xanh mây trắng hệt như trong mơ, cô thoải
mái dựa vào lòng Kiều Tân Phàm. Tất cả những điều phiền muộn trước đây
đều như tan biến mất, tinh thần cô cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Hạ Vãn Tình, vui vẻ là tốt rồi, em cứ thư giãn đi.”
Khi xuống máy bay, Kiều Tân Phàm nắm tay cô, tinh thần sảng khoái, mỉm cười đỡ cô. Lúc này Vãn Tình cũng như quên đi vấn đề thay đổi múi giờ, bộc
lộ hết bao nhiêu sự vui vẻ, hiếu động của cô.
“Tân Phàm, cái này hay quá, chúng ta mua một bộ đi.”
Buổi tối, Vãn Tình đứng trong cửa tiệm, tay vừa cầm cặp áo thun tình nhân,
vừa đề nghị anh. Kiều Tân Phàm nghe thấy cô nói như vậy, liền dùng vốn
tiếng Anh lưu loát của mình trả giá.
“OK, đứng yên nhé, đừng nhúc nhích.”
Vừa mặc xong, ngay trên đường lớn đầy người qua lại, Vãn Tình ôm một bức
tượng tạo dáng, còn Kiều Tân Phàm chỉ dẫn, một chàng trai đầy tao nhã,
mặc chiếc áo thun chẳng hợp với khí chất của anh, lại còn đang ngồi xổm, vừa mỉm cười, vừa chú tâm chỉnh ống kính.
“Kiều Tân Phàm, mau qua đây~”
Trên bãi biển, hai người chỉnh chế độ máy ảnh tự động rồi vội vàng chạy ra trước ống kính, ôm chặt lấy nhau, vui vẻ tạo dáng.
…….
Khoảng thời gian vui vẻ như thể bay lượn, khiến mọi người như bị cuốn theo lúc này không hay. Đến lúc ngồi vào bàn dùng bữa bên hồ thì dạ dày Vãn Tình lại khó chịu, cứ liên tục buồn nôn.
“Đỡ hơn chút nào không?”
Kiều Tân Phàm vừa vỗ lưng cho cô, vừa giúp cô uống nước. Vãn Tình lắc lắc đầu nói:
“Sau này em sẽ không ăn món cánh gà dầu mỡ đó nữa đâu, ngấy quá đi.”
Vãn Tình lau miệng, cô không nghĩ gì nhiều, dựa vào Kiều Tân Phàm để anh đỡ về khách sạn, cô súc miệng rồi nằm dài ra giường.
Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, Vãn Tình lại cảm thấy dạ dày cuộn lên, cô nôn trong phòng tắm hết cả buổi đến mức mặt mày tái nhợt.
Vãn Tình dựa vào bồn rửa mặt, cô ngây ngẩn cả người, ban đầu là hơi hoài
nghi, sau đó lại rất vui vẻ ôm lấy bụng mình. Bên ngoài thì Kiều Tân
Phàm đã bắt đầu lo lắng.
“Vãn Tình, sao rồi? Còn khó chịu không?”
Vãn Tình mở cửa phòng tắm, nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Kiều Tân Phàm, cô vội vàng chạy ra ôm lấy anh.
Kiều Tân Phàm hơi sửng sốt, hiển nhiên là anh bị bất ngờ bởi hành động này của Vãn Tình.
“Vãn Tình?”
Vãn Tình áp hai má vào lòng Kiều Tân Phàm, nhắm hờ mắt, rồi nói:
“Kiều Tân Phàm, chúng ta về nhà đi.”
Kiều Tân Phàm không hiểu gì cả nên anh phản đối:
“Sao đột nhiên lại muốn về nhà? Còn một ngày mà, chẳng phải là em muốn ra
quảng trường mua mỹ phẩm cho Minh Kiều sao? Ngày kia rồi hẵng về.”
Kiều Tân Phàm nói xong thì định kéo cô ra ngoài như thể đã quyết định không
muốn về. Vãn Tình thấy anh như vậy, cô cũng không tiếp tục nài nỉ, mà
bắt chước dáng vẻ bình thản của anh.
“Kiều Tân Phàm, anh sắp làm cha rồi.”
Quả nhiên, Vãn Tình đã được nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Kiều Tân Phàm,
khuôn mặt vốn rất thản nhiên của anh lúc này đã biểu cảm hết sức rõ
ràng.
“Vãn Tình?”
Khi anh nâng cằm cô lên, nhìn cô bằng ánh mắt đầy kích động và chờ mong thì Vãn Tình chỉ mỉm cười.
“Cho nên, chúng ta về nhà đi.”
Không rõ là có phải vì muốn chia sẻ bí mật này với ai hay không, nhưng lúc
này Vãn Tình không có tâm trạng đi chơi nữa, cô chỉ muốn về nhà sớm.
Còn Kiều Tân Phàm dù đang rất vui mừng, nhưng lại không lập tức đáp ứng yêu cầu của Vãn Tình như thường lệ.
“Nghỉ ngơi hai ngày rồi hẵng về.”