Vãn Tình nhìn thấy
ánh mắt Kiều Tân Phàm chợt lóe lên kinh ngạc, lòng cô không khỏi kích
động, vội vàng truy hỏi anh. Nhưng Kiều Tân Phàm chỉ giơ một tay ra cầm
lấy chiếc vòng đã bị vỡ kia, nhẹ nhàng cười nói:
“Lần trước anh
tham gia một buổi triễn lãm đá quý, nhìn thấy loại ngọc lam này. Loại
ngọc này đến từ Đài Loan, tám trăm năm mới xuất hiện, cho nên khi ấy mà
người nào mua được nó thì có thể chứng minh tiền tài và quyền thế không
hề tầm thường đâu.”
Nghe Kiều Tân Phàm nói những lời êm tai này,
Vãn Tình không hề có cảm giác gì với bốn chữ tiền tài quyền thế, mà
ngược lại thoáng chút mất mác, người có quyền có thế như những người đã
sinh ra cô lại vì tư lợi mà vứt bỏ cô.
“Ăn gì đi đã, đừng suy nghĩ nhiều!”
Hiển nhiên Kiều Tân Phàm nhìn thấy rõ sự mất hứng của Vãn Tình, anh cất
chiếc vòng vào hộp, sau đó ngẩng đầu lên thì vô tình nhìn thấy Tịnh Vanh ngồi phía xa xa. Vãn Tình thì cố gắng điều chỉnh tâm trạng, bình thản
nói:
“Có đôi lúc thà rằng không biết thì sẽ hạnh phúc biết bao.”
Nếu như cô không biết thì sẽ không có bí mật đè nén trong lòng suốt mười
hai năm qua, không có biến cố trong hôn lễ của cô, cô cũng sẽ không phải cô đơn và bất đắc dĩ như bây giờ. Lời than thở này của Vãn Tình khiến
Kiều Tân Phàm phải yên lặng suy ngẫm.
“Anh đã đặt một chuyến du lịch trăng mật, sẽ đưa em đến Hawaii để giải tỏa tinh thần.”
Đột nhiên Kiều Tân Phàm nhẹ nhàng nói khiến Vãn Tình hơi kinh ngạc và không tán thành:
“Chẳng phải công việc của anh rất bận rộn sao? Hơn nữa, em đã xin nghỉ lâu quá rồi, công việc ở cục chắc là dồn đống rồi, nếu tiếp tục không đi làm
thì chỉ e là em không xử lý nổi nữa đâu.”
Nhưng Kiều Tân Phàm chỉ cười nói:
“Công việc thì sau khi về rồi tiếp tục làm cũng được, hôn lễ đã tổ chức sơ
sài rồi, chỉ có chuyến đi này mới khiến cho tuần trăng mật của chúng ta
thật sự ý nghĩa.”
Vãn Tình nghe xong thì không thể không xúc
động, Vãn Tình luôn mong muốn được đến Hawaii cùng với Kiều Tân Phàm.
Hơn nữa ai cũng đều hy vọng sẽ có một chuyến đi trăng mật lãng mạn mà.
“Nhưng mà em đã hứa với Tuyết Dao sẽ đưa cô ấy ra sân bay, hay là hai ngày nữa chúng ta hẵng đi có được không?”
Nếu nói đến vấn đề thân thế thì Vãn Tình cũng không quá bận lòng, cô đã là
người trưởng thành rồi, trải qua biến cố lần này, bất luận là mất mác,
tiếc nuối hay là mơ hồ thì cô cũng vẫn có thể dũng cảm đối mặt.
“Anh đã sắp xếp ổn thỏa thời gian với phi công rồi, những việc này đều phải
thông qua bà nội, không phải cứ muốn đổi là đổi được. Nếu em muốn gặp
Tuyết Dao thì sau này chúng ta có thể đến đó thăm cô ấy mà.”
Kiều Tân Phàm vừa dứt lời, Vãn Tình không khỏi phản bác, cô khẽ nhíu mày nói:
“Sao không bàn bạc với em trước? Kiều Tân Phàm, từ khi nào mà anh trở nên độc tài như vậy?”
Thấy cô tức giận như vậy, Kiều Tân Phàm chỉ mỉm cười nói:
“Anh cho rằng em sẽ thích điều bất ngờ này.”
Kiều Tân Phàm vừa dứt lời thì bắt đầu ung dung dùng bữa, Vãn Tình không thể
nói gì hơn nữa, cô bèn dự định tối nay sẽ gọi điện thoại giải thích với
Tuyết Dao.
Bởi vì Vãn Tình đã ăn rồi, nên cô không ăn nhiều nữa
mà chỉ uống một chén canh, Kiều Tân Phàm cũng ăn rất ít, hai người nhanh chóng kết thúc bữa tối.
Khi rời khỏi nhà hàng, Vãn Tình bất giác nhìn về phía Tịnh Ái, nhưng đã không còn thấy bóng dáng cô ta nữa, chắc là gặp cô nên nuốt không trôi rồi.
Vãn Tình cũng để ý thấy ánh
mắt Kiều Tân Phàm thoáng liếc về phía đó, nhưng cô không nhỏ nhen truy
hỏi anh, cũng giống như anh chưa bao giờ truy cứu cô về Mạc Lăng Thiên
vậy.
Mỗi người đều có quá khứ của riêng mình, nếu như vẫn cứ không buông bỏ được quá khứ thì lòng sẽ mãi mãi không yên.
Vãn Tình rất trân trọng hạnh phúc này, cô không muốn rắc rối, mà chỉ cần nắm chặt lấy mà thôi.
Khi hai người về đến nhà họ Kiều thì vẫn còn sớm, Kiều Tân Phàm cởi áo
khoác ngoài ra, dặn dò Vãn Tình chuẩn bị hành lý rồi đi ra ngoài.
Vãn Tình chuẩn bị xong đồ đạc thì gọi điện thoại cho Tuyết Dao. Bên kia đầu dây, Tuyết Dao chẳng những không tức giận mà còn mừng cho cô:
“Không phải chứ? Máy bay tư nhân nha. Hạ Vãn Tình, cậu thật sự rất may mắn,
đột nhiên mình đã hiểu ra vì sao ông trời lại mang đến cho cậu bao nhiêu là đau khổ vậy rồi, là vì cậu sẽ phải gặp được Kiều Tân Phàm.”
Tuyết Dao cường điệu đùa giỡn khiến Vãn Tình không thể không bật cười, nhưng cô vẫn không cam tâm nói:
“Đều tại anh ấy không chịu bàn bạc trước với mình mà đã quyết định rồi, thậm chí còn không đổi ngày được, cho nên không tiễn cậu được rồi.”
Tuyết Dao lại rất thản nhiên nói:
“Yên tâm đi mà, sau này có dịp chúng ta lại gặp nhau. Liêm Tuyết Dao mình
không thể chặn đường đến hạnh phúc của Hạ Vãn Tình được.”
Tuyết
Dao tỏ ra nghiêm túc nói. Vãn Tình mỉm cười, lòng cô bất giác cảm thấy
nhẹ nhõm, hai người nói chuyện thêm một lúc rồi mới gác máy.
Vãn Tình tắm rửa xong thì Kiều Tân Phàm mới về phòng, cô không khỏi hiếu kỳ hỏi:
“Anh ra ngoài lâu vậy, có chuyện gì sao?”
Kiều Tân Phàm vừa thay quần áo vừa lơ đễnh đáp:
“Tìm bà nội có chút việc.”
Vãn Tình không suy nghĩ gì nhiều, cô chui vào trong chăn, suy nghĩ về lời
Tuyết Dao vừa nói. Cô không thể không mỉm cười, tuy rằng có hơi bất ngờ, nhưng cô cũng rất mong đợi thế giới lãng mạn của hai người.
Khi
Kiều Tân Phàm tắm rửa xong, Vãn Tình đã sắp đi vào giấc ngủ, nhưng anh
không đánh thức cô rồi triền miên như mọi khi nên hôm sau cô thức dậy
rất sớm và nhận ra anh đang ôm cô ngủ.
Vãn Tình nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, nhìn đồng hồ nhưng không gọi anh, mà một mình đi rửa mặt rồi xuống dưới nhà.
“Trời đất? Anh hai và chị dâu đi du lịch trăng mật, lại còn dùng máy bay của
bà. Sao lại không nói sớm với cháu chứ, cháu cũng muốn đi Hawaii mà. Vừa hay mấy ngày nay không có việc gì, bà nội ơi, hay là bà nội bàn bạc với anh hai, để cả nhà chúng ta đi chơi một chuyến đi?
Vãn Tình từ xa đã nghe thấy giọng của Kiều Minh Kiều, cô đang định cười vì sự trẻ con của cô bé thì lại nghe bà Kiều nói:
“Tối hôm qua mới sắp xếp mà, chỉ có anh trai và chị dâu cháu thôi, người ta
đi tuần trăng mật, cháu đi theo làm gì, lại còn cả nhà đi theo, làm bóng đèn sao?”
Bà Kiều tức giận trách Kiều Minh Kiều không biết suy
nghĩ. Còn Vãn Tình hơi ngẩn ra, rõ ràng là không phải đã sắp xếp trước,
sau anh ấy lại nói xạo cô rằng đã đặt rồi?