Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 220: Chương 220: Thế giới luôn nhỏ bé như thế (Phần 10)






“Tôi phải tin cô thế nào đây?”

Giọng Mạc Lăng Thiên lạnh như băng, so với giọng điệu mà anh ta từng dành cho Vãn Tình thì chỉ có hơn chứ không có kém. Cục diện này thật ra Vãn Tình cũng không ngờ đến, nhưng lại nằm trong kế hoạch của Kiều Tân Phàm.

Chẳng lẽ chỉ có ly hôn rồi, chỉ có rời ra Mạc Lăng Thiên thì mới có thể khiến anh ta nhìn thấy rõ ràng Hạ Vãn Tình cô là người thế nào sao?

“Anh tin điều cô ta nói là thật sao? Cho nên anh định nối lại tình cũ với cô ta sao?”

Vãn Tình chẳng có lòng dạ nào mà ở lại nghe Lai Tuyết khóc lóc, cô cũng không muốn dây dưa gì với hai người này nữa. Dù cho đây là nhà cô, nhưng nếu không phải lấy món đồ kia thì có lẽ cô sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.

Cửa phòng đóng sầm lại, Vãn Tình bước vào thang máy, bỗng cô nhớ đến cuộc gọi vừa rồi của Kiều Tân Phàm.

Quả nhiên anh lập tức nghe máy, và anh cũng lờ mờ đoán ra được cảnh tượng vừa rồi dù không tận mắt nhìn thấy.

“Lại gặp phải Mạc Lăng Thiên sao?”

Kiều Tân Phàm thản nhiên nói, Vãn Tình cũng bình tĩnh trả lời:

“Em đi lấy đồ thì đụng phải anh ta.”

Vãn Tình không giải thích đụng phải anh ta ở đâu, chỉ nói bâng quơ. Trực giác mách bảo cô rằng Kiều Tân Phàm tin tưởng cô, và cô cũng không cần phải giải thích gì nhiều.

“Ừ, anh đã đặt chỗ ở ‘Tẩm Viên Xuân’ rồi, em đến đó có tiện không?”

Quả nhiên Kiều Tân Phàm không hỏi gì nhiều mà chỉ nói tên nhà hàng. Vãn Tình nghe đến ‘Tẩm Viên Xuân’ thì kinh ngạc nói:

“Ở đó sao? Vừa đắt vừa xa hoa!”

Vãn Tình đánh giá đúng trọng tâm, cô hy vọng đi cùng Kiều Tân Phàm đến những nơi nho nhỏ thôi, nhưng Kiều Tân Phàm lại cười khẽ, anh nói thêm:

“Kỉ niệm một ngày sau khi cưới, chúng ta cũng nên ăn mừng chứ nhỉ.”

Vãn Tình bị lý do này của Kiều Tân Phàm thuyết phục, vốn là nên chúc mừng, nhưng lại vì những sự cố liên tiếp mà chẳng còn tâm trạng nhớ đến. Bây giờ Kiều Tân Phàm nhắc đến thế này khiến Vãn Tình cảm thấy bản thân cô thật là kém lãng mạn, chỉ vì chuyện của mình là quên đi cảm nhận của anh.

“Được rồi, em sẽ đến ngay.”

Vãn Tình không nói gì thêm nữa mà chuẩn bị gác máy, cô vừa nghe lời Kiều Tân Phàm dặn dò, vừa khởi động xe chạy đến nhà hàng.

Câu nói đầy đau đớn của Lai Tuyết cứ quẩn quanh trong đầu cô, cái gì mà ‘nối lại tình cũ’ chứ? Cô ta lại còn nghĩ ra được chuyện đó nữa, cho rằng ai cũng giống như cô ta sao?

“Cha, món ăn ở đây khá lắm, lần trước Tạ Sáng đưa con đến đây, quả thật là nhà hàng ngon nhất mà con từng đến đó ạ.”

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Vãn Tình không dám chắc chắn, nhưng cô xoay người nhìn thì quả thật là trông thấy Tịnh Ái, tuy cô chỉ gặp vài lần, nhưng dáng người yểu điệu của cô ta cũng đã khắc vào trong trí nhớ của cô rồi. Còn người bên cạnh cô ta chính là Tịnh Vanh, người mà cô gặp ở bệnh viện ban trưa.

“Cha, bình thường nhớ cha mà cả năm cũng chỉ được gặp vài lần, lần này lại không quản xa xôi chạy đến đây, có phải là có nhiệm vụ bất ngờ nào không ạ?”

Giọng Tịnh Ái nghịch ngợm và nũng nịu khiến cho Vãn Tình hiểu rằng dù cho Tịnh Vanh trông có vẻ rất cứng rắn và lạnh lẽo, nhưng lại là một người cha rất thương con, nếu không thì sẽ không để cho Tịnh Ái làm nũng như thế.

Thế giới này thật sự quá nhỏ, lúc nào cũng đụng phải người không muốn gặp.

Vãn Tình hơi chần chừ rồi mới lên lầu, ‘Tẩm Viên Xuân’ được thiết kế theo phong cách cổ điển, tuy hai người không ngồi trong phòng riêng, nhưng mỗi bàn đều được ngăn cách bởi vách ngăn bằng gỗ lim chạm khắc hoa văn, không gian càng thêm đẹp lung linh dưới ánh đèn dịu nhẹ.

Khi Vãn Tình đi tìm Kiều Tân Phàm, cô nhìn tới nhìn lui nhưng cũng không thấy Tịnh Ái nữa, lúc này cô mới bước qua.

“Hết nhìn đông rồi nhìn tây tìm gì đấy?”

Một bàn tay to lớn vươn ra nắm lấy Vãn Tình, giọng Kiều Tân Phàm thoáng trêu chọc. Vãn Tình xoay lại thì liền nhìn thấy anh, cô cũng không nói với anh rằng mình đang tìm Tịnh Ái mà tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh. Cô nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, hai người họ sao mà ăn hết được chứ?

“Anh đợi rất lâu rồi phải không? Đói sao không ăn trước?”

Vãn Tình hất tóc ra sau, đón nhận ánh nhìn chăm chú của Kiều Tân Phàm, giọng cô thoáng trách cứ, hiển nhiên cô đã quên chuyện vừa rồi gặp phải Mạc Lăng Thiên rồi.

“Em chưa đến sao anh dám ăn đây. Những thứ này đều là chuẩn bị cho em mà.”

Kiều Tân Phàm vừa nói vừa múc canh cho Vãn Tình, giọng điệu của anh hệt như hai vợ chồng già vậy. Vãn Tình đang chuẩn bị từ chối thì lại cảm thấy như có ai đang nhìn mình.

Tâm trạng đột nhiên thay đổi, Vãn Tình mỉm cười nhận lấy bát canh Kiều Tân Phàm đưa cho, vừa nếm vừa gật đầu mãn nguyện.

“Vị thật không tồi, chẳng trách chỗ này đắt như thế mà có rất nhiều người đến.”

Vãn Tình không nói gì thêm nữa mà uống hết canh, rồi nhíu mày nhìn món nấm hương.

“Em không thích món này, anh ăn giúp em mới.

Hiển nhiên Kiều Tân Phàm hơi kinh ngạc khi Vãn Tình nói ra sở thích ăn uống của cô, nhưng anh vẫn bỏ bát canh xuống, chuẩn bị giúp cô. Vãn Tình thì chủ động giơ chiếc muỗng múc nấm hương về phía anh.

Kiều Tân Phàm hơi buồn cười nhìn Vãn Tình, nhưng anh vẫn cúi đầu ăn, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu lên.

Tịnh Ái cùng Tịnh Vanh bước ngang qua, hiển nhiên cũng nhìn thấy Vãn Tình đút nấm hương cho Kiều Tân Phàm.

Vãn Tình nhìn thấy Kiều Tân Phàm hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại. Cô nhìn Tịnh Ái, cô ta đã không còn bình tĩnh như trước mà nghiêm mặt lạnh lùng kéo Tịnh Vanh bước qua.

Vãn Tình nhìn thấy vẻ mặt Tịnh Ái khó chịu, còn Kiều Tân Phàm thì chỉ như thoáng nhìn Tịnh Ái, rồi xoay mặt đi nói với cô:

“Vừa rồi em đi đâu lấy đồ vậy?”

Vãn Tình không ngờ Kiều Tân Phàm lại hỏi cô như vậy, cô không thể không giải thích:

“Mẹ em để lại cho em một sợi dây chuyền, trước đây em không biết nên để nó ở bên đó.”

Vãn Tình không nói rõ bên đó là ở đâu, nhưng Kiều Tân Phàm đã biết rất rõ. Khi Vãn Tình lấy chiếc vòng cổ từ trong hộp ra, cặp mày anh tuấn của anh bất giác cau lại.

“Dây chuyền kì lân bằng ngọc lam sao?”

Vãn Tình đón nhận ánh mắt của Kiều Tân Phàm, cô hơi tò mò và nghi hoặc hỏi:

“Có gì đặc biệt sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.