Trước vẻ mặt lạnh
lùng của Vãn Tình, Mạc Lăng Thiên như thế đổi tính rồi vậy, hay là mặt
anh ta bây giờ còn dày hơn cả vách tường? Nếu không thì sao lại có thể
bình tĩnh làm như không có chuyện gì, anh ta không nghe thấy cô có ý
muốn đuổi anh ta hay sao?
“Căn nhà này, nếu như cô bán thì tôi mua lại.”
Mạc Lăng Thiên im lặng một lúc, sau đó mới mở miệng nói một câu khiến Vãn
Tình đang chuẩn bị xách đồ ra khỏi nhà cũng phải dừng bước. Cô nhìn
thẳng vào mắt anh ta, nhưng anh ta không hề đùa giỡn.
“Tại sao?”
Vãn Tình lạnh lùng nhìn anh ta, giọng cô càng thêm khó chịu. Cô không thể
hiểu anh ta có lý do gì để mua lại căn nhà này, trừ phi nơi này có ý
nghĩa đặc biệt với anh ta.
Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ khó hiểu, nhưng cô lập tức xua tan nó đi. Cô càng thêm chăm chú và hoài nghi nhìn Mạc Lăng Thiên.
“Chỗ này tương đối yên tĩnh. ”
Dường như Mạc Lăng Thiên đã biết trươc việc Vãn Tình sẽ nhìn mình như vậy, anh ta trả lời cô một cách rất thản nhiên.
“Không được, mong anh lập tức rời khỏi đây. Còn nữa, nếu như anh lại vào đây lần nữa thì tôi nhất định sẽ đổi khóa căn nhà này.”
Vãn Tình trầm mặc một lúc rồi mới nói. Lời cô nói rất quyết đoán và vô
tình, hoặc cũng có thể nói là đầy mùi oán hận. Nơi này là nơi mà khi cô
đã từng mong chờ anh ta về, anh ta lại luôn về rất trễ. Bây giờ cô không còn cần anh ta nữa, anh ta chạy đến đây làm cái gì chứ? Cho rằng thế
giới của Hạ Vãn Tình cô anh ta muốn đến thì đếnn, muốn đi thì đi sao?
“Hết hôm nay tôi sẽ đi.”
Mạc Lăng Thiên cúi nhìn áo ngủ trên người mình, hiển nhiên là không muốn đi bây giờ. Vãn Tình chưa từng nghĩ đến việc người đàn ông luôn lạnh lùng, tự mãn, lại thêm có lòng tự trọng rất mạnh này lại có thể bình tĩnh,
thờ ơ muốn ở lại nơi mà cô đuổi anh ta đi thế này.
Nói xong, Mạc
Lăng Thiên xoay người bước đi như thể đã quyết định như vậy rồi. Vãn
Tình có hơi bực mình, nhưng cô cũng không đến mức tiếp tục đuổi theo anh ta.
“Hãy nhớ rõ lời anh nói, đừng lật lọng.”
Vãn Tình không còn tâm trạng so đo với anh ta, cô kiểm tra lại chiếc hộp rồi chuẩn bị bỏ đi.
Cũng vào lúc này chuông điện thoại vang lên, là Kiều Tân Phàm gọi đến.
“A lô, Tân Phàm?”
Vãn Tình bắt máy, cô liếc nhìn Mạc Lăng Thiên đang định trở lại phòng làm việc, rồi mở cửa ra khỏi nhà.
“Em ăn cơm tối chưa? Anh vừa làm việc xong nếu như em chưa ăn thì chúng ta cùng ra ngoài ăn tối nhé.”
Kiều Tân Phàm hiển nhiên không biết cô ra ngoài có việc, anh nghĩ rằng cô
đang ở nhà, cho nên có thể là giờ này cô còn chưa ăn cơm.
Tuy rằng vừa rồi Vãn Tình đã ăn cùng Tuyết Dao rồi, nhưng vì Kiều Tân Phàm đã nói thế, cô cũng đành nói.
“Mới vừa ăn một chút cùng Tuyết Dao rồi, anh muốn đi ăn ở đâu? Em sẽ qua đó.”
Vãn Tình vừa dịu dàng nói vừa mở cửa, không ngờ lại đụng phải một khuôn mặt đầy tủi thân, kinh ngạc và tức giận.
“Hạ Vãn Tình, cô thật là đê tiện, vừa mới kết hôn mà lại dám đi hẹn hò với người đàn ông khác.”
Lai Tuyết hét lớn đến mức bên kia đầu dây cũng nghe thấy rõ ràng.
“Có chuyện gì vậy?”
Vãn Tình nghe thấy giọng Kiều Tân Phàm quan tâm và nghi hoặc, cô vội vàng trả lời.
“Tân Phàm, xảy ra chút chuyện, lát nữa em sẽ gọi lại cho anh.”
Vãn Tình gác máy, cô nhìn Lai Tuyết đang nghiến răng nghiến lợi, không khỏi lạnh lùng nói:
“Cô đừng ăn nói lung tung, đây là nhà của cô, tôi có quyền đến đây.”
Hiển nhiên Lai Tuyết không ngờ Vãn Tình lại bình tĩnh như vậy, cô ta bất giác hơi bối rối, nhưng vẫn không tin hỏi lại:
“Có phải Mạc Lăng Thiên đang trốn ở đây phải không? Anh ta hẹn gặp cô ở đây phải không?”
Lai Tuyết vừa khẩn trương vừa bối rối khiến Vãn Tình không biết có phải cô
hoa mắt hay nghe lầm rồi hay không. Cô ta nói Mạc Lăng Thiên trốn ở đây
sao?
“Vấn đề này thì cô hỏi Mạc Lăng Thiên đi.”
Vãn Tình lười đôi co với Lai Tuyết, cô chuẩn bị bỏ đi thì lại bị cô ta kéo lại, không chịu buông ra.
“Hạ Vãn Tình, cô đã có Kiều Tân Phàm rồi, chẳng phải cô thật lòng yêu anh
ta sao? Đã như thế, tại sao còn phải tranh giành với tôi? Lăng Thiên anh ấy không yêu cô, cô chân đạp hai thuyền thế này sẽ mất nhiều hơn được
đấy.”
Lai Tuyết nói như thể hết lòng khuyên bảo, nhưng cũng không thể giấu đi được sự tham lam và ích kỷ của cô ta. Vãn Tình nhìn dáng vẻ độc địa, lại giả vờ đáng thương của cô ta, cô chỉ lạnh lùng nói:
“Tranh giành? Vậy thì cô nói với Mạc Lăng Thiên, năm đó ở suối nước nóng là ai cô chấp giao chìa khóa cho tôi, sau đó bệnh nặng cho anh ta xem? Cô hãy nói với anh ta, là ai tự xem con của mình là trò cười, tự lăn xuống cầu thang để hãm hại tôi?”
Vãn Tình liệt kê ra hai hành vi ác độc
của Lai Tuyết, cô không dám chắc liệu Mạc Lăng Thiên có đi ra khi nghe
động tĩnh bên ngoài này hay không. Nhưng lúc này Lai Tuyết lại cố chấp
phản bác nói.
“Cho nên cô không phục, cô nhân lúc Lăng Thiên hoài nghi tôi rồi bỏ đá xuống giếng sao? Cô cho rằng một lần cứu mạng có giá trị lắm à?”
Lai Tuyết không phủ nhận hành vi sai trái của mình,
cũng chính là đang thừa nhận rằng chuyện chìa khóa lần đó ở suối nước
nóng là cô ta đã trù tính từ trước.
“Lai Tuyết, nếu như Mạc Lăng Thiên còn có mắt thì anh ta nhất định sẽ nhìn thấy rõ ràng dạng phụ nữ như cô.”
Vãn Tình căm hận sự giả nhân giả nghĩa trước kia cũng như thủ đoạn của cô ta.
“Lăng Thiên sẽ tin tưởng tôi. Bởi vì trong mắt anh ấy, cô mới là sai trái, là thiên kim thị trưởng cao cao tại thượng, xem thường người khác, muốn gì có đó.”
Lúc này Lai Tuyết không còn mang bộ dạng yếu đuối như
vừa rồi nữa, mà đầy kiêu kỳ đắc ý, hiển nhiên là cô ta biết chắc rằng
Mạc Lăng Thiên tin tưởng cô ta.
Mà đây chính là điểm mà Vãn Tình ghét nhất, Mạc Lăng Thiên, anh thật có mắt không tròng.
“Lai Tuyết, đây mới là con người thật sự của cô sao?”
Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp đầy tức giận vang lên chất vấn. Ngoài Mạc Lăng Thiên thì còn ai vào đây nữa.
Vãn Tình xoay người nhìn khuôn mặt âm trầm của Mạc Lăng Thiên, cả người anh ta lúc này đầy sát khí, đáng sợ khiến người ta sợ hãi hơn bao giờ hết.
Lai Tuyết cũng bị dáng vẻ này của Mạc Lăng Thiên dọa, nhất thời quên luôn
lý do cô ta tìm Vãn Tình, lập tức buông tay cô ra, chạy về phía Mạc Lăng Thiên.
“Lăng Thiên, không phải như vậy, anh nghe em nói ~”
Giọng Lai Tuyết thảm thiết, nhưng chỉ khiến Vãn Tình cảm thấy buồn nôn.