Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 218: Chương 218: Thế giới luôn nhỏ bé như thế (Phần 8)




Sau khi tạm biệt Tuyết Dao, Vãn Tình còn chưa kịp suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì thì chuông điện thoại lại vang lên, là Hạ Vãn Dương gọi đến. Vãn Tình cảm thấy ấm lòng, không kìm được gọi một tiếng:

“Anh hai ~”

Nhưng vừa gọi một tiếng ‘anh’ xong thì Vãn Tình lại im bặt, lời của bác sỹ lại như vang lên trong đầu cô, trên thực tế, cô lớn hơn anh một tuổi, vì thế anh không phải là anh trai của cô.

Sự thật này khiến đầu Vãn Tình ong ong, cũng vì thế mà giọng cô không còn xúc động như vừa rồi nữa.

“Tiểu Tình, mấy ngày nay cha đi công tác rồi, anh nghĩ vài ngày nữa mẹ sẽ nguôi giận thôi, em đừng quá bận lòng.”

Giọng Hạ Vãn Dương trầm ổn và bình tĩnh hơn Vãn Tình. Cô rất cảm kích và vui khi anh chủ động quan tâm mình.

“Em biết rồi, cảm ơn anh!”

Vãn Tình biết ơn anh từ tận đáy lòng, nhưng lại khiến Hạ Vãn Dương trầm mặc.

“Tiểu Tình, chúng ta vốn dĩ không nên khách sáo thế này.”

Hạ Vãn Dương nói không sai, với anh, Vãn Tình đã từng muốn gì đều không ngần ngại. Nhưng ngày hôm nay thì lại trở nên khách sáo và xa cách thế này.

“Mẹ của em, bà Dương Hiểu An ấy, anh không tìm thấy thông tin gì về bà ấy cả, đợi khi nào cha về mới hỏi được.”

Vãn Tình không ngờ Hạ Vãn Dương lại quan tâm cô đến như vậy, khiến cô cảm kích đến mức không thể nói nên lời.

“Dạ, được rồi, em hiểu rồi.”

Vãn Tình vừa định gác máy thì lại nghe thấy Hạ Vãn Dương nói:

“Em còn nhớ lúc còn nhỏ có một lần, anh và Tạ Sáng lén trốn đi chơi, em thì trèo lên cây rồi bị ngã suýt nữa thì gãy mũi không?”

Vãn Tình không ngờ đột nhiên Hạ Vãn Dương lại nhắc đến chuyện này, cô hơi sửng sốt, nhưng vẫn thành thật đáp:

“Đương nhiên là nhớ rồi, ngay cả bùa hộ mệnh của em cũng bị vỡ luôn mà.”

Vãn Tình nói xong, đột nhiên cô ngẩn ra, bùa hộ mệnh? Theo trí nhớ của cô thì vật đó là một sợi dây chuyền bằng ngọc lam được khảm bạc lấp lánh, không phải kiểu trang sức dành cho tuổi của cô khi ấy, nhưng cô lại vẫn luôn đeo nó trên cổ.

“Cha nói đó là vật mà mẹ em để lại.”

Hạ Vãn Dương vừa nói xong, Vãn Tình đã chìm trong suy nghĩ không biết sợi dây chuyền năm đó của cô đã đi đâu mất rồi.

Nếu cô nhớ không lầm thì lần đó cô bị ngã suýt gãy mũi nhưng cha cũng không mắng cô, mà chỉ trách cô làm vỡ chiếc vòng kia. Sau đó hình như đã để vào trong một chiếc hộp gấm, sau khi kết hôn cô có mang theo, nhưng rồi đã để ở trong căn nhà của cô và Mạc Lăng Thiên.

“Anh hai, em biết rồi, cảm ơn anh! Em di tìm lại chiếc vòng cổ kia đây ạ.”

Vãn Tình nói xong, cô vẫn còn rất kích động, đó là mối dây ràng buộc duy nhất của cô và mẹ. Dù thế nào đi chăng nữa thì cô không thể không quan tâm.

“Có cần anh qua đó với em không?”

Rõ ràng là Hạ Vãn Dương đã đoán biết được cô để chiếc vòng cổ đó ở đâu rồi, thậm chí anh còn có thể nghe thấy tiếng tim cô đang đập rất nhanh. Không những thế, việc anh đề nghị đi cùng cô cho thấy anh không hề tạo khoảng cách, mà càng thêm quan tâm cô.

“Không cần đâu, em lái xe qua đó là được rồi.”

Hạ Vãn Dương chủ động như thế, nhưng Vãn Tình lại nhanh chóng từ chối, cô không muốn rắc rối để rồi khiến Cát Mi Xảo thêm khúc mắc với cô. Dù cho Hạ Vãn Dương thật vòng muốn chứng minh họ vẫn là người thân, nhưng lúc này là không thích hợp.

Sau khi gác máy, Vãn Tình lái xe đến nơi mà cô đã dứt áo ra đi và không bao giờ muốn đối mặt nữa.

Cũng may khi ấy ly hôn, Mạc Lăng Thiên đã để căn nhà này lại cho cô. Tuy cô chưa từng quay lại, nhưng cô không hề lo lắng đồ đạc của mình bị mất.

Trời sập tối, Vãn Tình cầm túi xách quay lại nơi mà cô đã từng sống ba năm qua nhưng giờ đây lại có cảm giác quá xa lạ. Có lẽ ba năm qua cô đã phải thất vọng và chịu tổn thương quá nhiều lần khiến cô chỉ có những đoạn kí ức rời rạc.

Nơi này là một khi nhà đắt tiền, bảo an luôn đầy đủ, vật dụng và thiết bị cũng rất tân tiến. Vãn Tình thuần thục bấm mã số mở khóa điện tử dưới lầu, sau khi bước vào thang máy, đột nhiên mọi thứ hệt như một giấc mộng.

Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, cô và Mạc Lăng Thiên đã bước đi quá xa. Yêu chính là như thế, một khi đã chia cắt thì sẽ trở nên quá xa lạ.

Sau khi Vãn Tình mở cửa, cô hơi sửng sốt, trong nhà dường như không hề có dấu vết gì là đã lâu không có người ở, mà ngược lại có vẻ như ngày nào cũng có người đến quét dọn. Vãn Tình nhớ rõ đêm đó sau khi về nhà, cô đã làm cho căn nhà trở nên hết sức bừa bộn cơ mà.

Vậy sự gọn gàng này là sao? Ngoài Mạc Lăng Thiên ra thì còn ai có khả năng và cơ hội đến đây dọn dẹp ngăn nắp thế này chứ? Dường như luôn có người sống ở đây vậy.

Vãn Tình cố gắng thôi suy nghĩ về việc gì sao Mạc Lang Thiên lại làm điều này, cô lập tức mở đèn phòng ngủ, bước nhanh đến chiếc bàn trang điểm mà cô cất chiếc hộp. Cô mở tủ ra, chạm vào món đồ quen thuộc đã cũ kỹ kia, đồng thời cô cũng cảm giác được có ánh mắt đang chăm chú nhìn mình.

Bỗng nhiên Vãn Tình ngẩng đầu, cô sửng sốt, còn chưa kịp xem chiếc hộp trong tay mình thì đã cảm thấy hoảng sợ với sự xuất hiện của Mạc Lăng Thiên.

Không, phải là bị dáng vẻ của anh ta dọa mới đúng. Tóc anh ta còn ướt, dưới cặp mày rậm kia ánh mắt của anh ta không hề có chút lạnh lẽo nào, anh ta mặc đồ ngủ, đứng dựa vào cửa, một tay còn đang ôm laptop.

Hiển nhiên Vãn Tình không ngờ Mạc Lăng Thiên lại ở đây, càng không ngờ rằng anh ta lại xuất hiện trước mắt cô với dáng vẻ của chủ căn nhà này như vậy.

Vãn Tình nắm chặt lấy chiếc hộp, đối diện với ánh mắt của Mạc Lăng Thiên, đợi anh ta giải thích. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên nghiêm nghị và lạnh lùng, dù cho anh ta có từng giúp đỡ cô, nhưng cô cũng không hề nhìn anh ta bằng ánh mắt hòa nhã hơn chút nào.

“Tại sao anh lại ở đây?”

Giọng Vãn Tình bình tĩnh, không hề có ý chất vấn, nhưng lại khiến khuôn mặt luôn lạnh lùng của Mạc Lăng Thiên cứng đờ, đôi mắt anh ta hơi cụp xuống, nhìn chiếc hộp trong tay cô.

“Cô tìm gì?”

Vãn Tình không ngờ Mạc Lăng Thiên không chỉ không biết mình đã làm gì sai, mà còn dám hỏi cô như thế khiến cô không khỏi hừ lạnh:

“Anh đừng quên đây là nhà của tôi, anh ở đây là bất hợp pháp.”

Vãn Tình không thể hiểu nổi có phải Mạc Lăng Thiên uống nhầm thuốc rồi nên mới làm thế này hay không. Dù vì lý do gì thì cô không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với anh ta cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.