Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 217: Chương 217: Thế giới luôn nhỏ bé như thế (Phần 7)




Trong gara, phía trước chiếc xe Audi của cô có vài mẩu đầu lọc thuốc lá vương vãi. Vãn Tình nhìn thấy, cô cũng không suy nghĩ nhiều, dựa theo tốc độ mà Kiều Tân Phàm chạy đến thì cũng không đến nửa giờ đồng hồ, vậy mà Mạc Lăng Thiên lại hút nhiều thuốc lá như vậy, cô chưa từng biết rằng anh ta lại lả một người nghiện thuốc.

Vãn Tình không thèm suy nghĩ về Mạc Lăng Thiên nữa mà lái xe về nhà, trên đường cô còn ghé vào cửa hàng mua một tờ báo số hôm qua.

Bức ảnh bị phóng to trên mặt báo khiến cho cảnh tượng đáng lẽ vốn rất ấm cúng lại trở nên chẳng rõ tốt xấu vì những lời báo phía dưới. Quan trọng nhất là chuyện này không phải là chuyện mà một tòa soạn nhỏ nào dám đăng.

Nhật báo Danh Đô!

Vãn Tình chạy đến tòa soạn theo địa chỉ in trên báo thì vừa vặn là giờ nghỉ trưa, trên tấm poster dán ở đại sảnh lầu một có hình ảnh các nhân viên của tòa soạn, nổi bật lên là bức ảnh của một người không đội mũ.

Cô xem từ đầu đến cuối, trong số những người này rất ít nhân viên nam, mà hầu như toàn là các cô trông có vẻ rất không hề hiền từ gì.

Sau khi Vãn Tình tìm đến phòng của chủ biên thì ông ta lập tức nói một tràng lời xin lỗi hệt như đã học thuộc sẵn:

“Thật lòng xin lỗi cô Hạ, tôi rất xin lỗi về việc đã tạo nên phiền phức và không vui vẻ cho cô, tôi vốn đang chuẩn bị đăng bài xin lỗi. Là do nhân viên mới đến đó chỉ ham lợi trước mắt nên đã làm trái với đạo đức nghề nghiệp, trong lúc duyệt tôi lại không chú ý. Tôi đã sa thải anh ta rồi.”

Vãn Tình đã đoán trước được kết quả này, cô không nói thêm gì nữa, nhưng cô vẫn muốn biết địa chỉ của người tên Triệu Cường vừa bị sa thải kia.

Khi Vãn Tình tìm đến địa chỉ của Triệu Cường, anh ta đang nhàn nhã ở nhà chơi game.

“Cô là ai, cô muốn làm gì?”

Vãn Tình giơ di động lên chụp Triệu Cường khiến anh ta vốn đang vui vẻ, thư thái lập tức trở nên khó chịu.

“Anh có thể tùy tiện đăng ảnh của người khác lên, tôi muốn chụp anh một tấm, hẳn là không hề quá đáng nhỉ?”

Vãn Tình nghiêm túc nói. Khi cô gỡ kính râm xuống, Triệu Cường hiển nhiên rất sửng sốt, anh ta lập tức nhận ra Vãn Tình nên không khỏi trở nên gượng gạo, nhưng lại không hề có vẻ gì là muốn nhận lỗi cả.

“Thì ra là con gái của thị trưởng Hạ, cô tìm đến nhà tôi như vậy, không sợ tôi sẽ tung tin sao? Công dân có quyền tự do ngôn luận, chúng tôi cũng đã theo trình tự xét duyệt mới được đăng lên, không thể chỉ vì thân phận đặc biệt của cô mà không có dũng khí lên tiếng.”

Tên này rõ ràng miệng lưỡi rất lươn lẹo, còn vẻ mặt của anh ta lại khiến Vãn Tình không đoán ra được anh ta đang nghĩ gì.

“Hơn nữa, tôi nhiều lắm thì chỉ là một con cừu đáng thương bị sa thải vì làm ăn thất trách mà thôi, cô tìm tôi thì có tác dụng gì?”

Triệu Cường vừa nói xong thì lập tức đóng cửa lại, nhưng Vãn Tình lại kịp thời chặn cửa, hỏi anh ta:

“Vậy thì, cho tôi hỏi anh Triệu đây có chứng cứ gì chứng minh tất cả những gì anh đăng là sự thật mà không phải là bịa đặt và phỉ báng?”

Triệu Cường sửng sốt, rồi đảo mắt suy nghĩ.

“Là một người nặc danh gửi ảnh đến cho tôi, hơn nữa còn có đoạn ghi chứng minh nữa. Cô Hạ, nếu như cô muốn chứng nhận rằng chuyện này không phải là sự thật thì cô hãy mang giấy khai sinh đi khởi tố tôi.”

Vãn Tình không nhìn thấy Triệu Cường có vẻ gì là đang nói dối, nhưng cô vẫn nói tiếp:

“Cho dù anh Triệu có quyền tự do ngôn luận, nhưng đây là vấn đề liên quan đến riêng tư cá nhân, nếu như mang việc riêng của người khác ra uy hiếp, đe dọa thì chính là phạm tội.”

Triệu Cường hết sức kinh ngạc, tức giận nói:

“Cô Hạ, cô đang nói gì vậy chứ? Tôi rảnh rỗi lại đi đe dọa cô làm gì?”

Vãn Tình có hơi bất đắc dĩ khi thấy dáng vẻ không biết sợ của Triệu Cường, cô đành tạm thời buông tha cho anh ta.

Cũng bởi vì câu nói của Triệu Cường nhắc nhở cô về việc giấy khai sinh.

“Cô Hạ, giấy khai sinh của cô là ở thành phố G, hoàn toàn không phải ở đây! Sự thật là hình như cô ra đời trước anh Hạ Vãn Dương một năm.”

Bác sỹ phụ trách cơ sở dữ liệu vừa cẩn thận báo với cô về vấn đề này, vừa nhìn Vãn Tình bằng ánh mắt dò xét. Hiển nhiên hẳn là đã có rất nhiều người đọc bài báo kia rồi, bây giờ thì chuyện này đã không còn là bí mật nữa.

“Ồ, cảm ơn ~”

Khi Vãn Tình xoay người thì cô suýt đụng phải một người, vóc dáng người này cũng không cao lắm, không cao hơn Kiều Tân Phàm hay Mạc Lăng Thiên, nhưng lại có khí chất rất nghiêm nghị, lạnh lùng. Vãn Tình sửng sốt và kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, là Tịnh Vanh.

Ông ta mặc trang phục đơn giản, nhưng vẫn toát ra phong thái nghiêm túc, khiến cho người đối diện thoạt nhìn cảm thấy hơi căng thẳng và sợ hãi.

“Chú Tịnh!”

Vãn Tình đón nhận ánh mắt sắc bén khiến người khác run rẩy của Tịnh Vanh, dù có hơi thiếu tự nhiên nhưng cô vẫn lễ phép chào hỏi.

Tịnh Vanh chỉ khẽ gật đầu, Vãn Tình dù đã quay lưng đi, nhưng trong lòng lại có một cảm xúc khó tả, là bởi vì lần nào ông ấy cũng nhìn người khác bằng ánh mắt như muốn giết người đó sao?

Bận rộn cả buổi trưa cũng chẳng được việc gì, cô vừa mới ngồi xuống một quán trà thì nhận được điện thoại của Tuyết Dao. Khi Tuyết Dao vội vàng chạy đến thì trên tay cô ấy đang cầm một tấm vé máy bay.

“Cậu đi thật sao?”

Vãn Tình nhìn thấy tấm vé, cô rất không nỡ, cô luôn cho rằng sau khi Tuyết Dao đi du học về thì họ có thể cùng đi làm, đi uống trà, giúp chồng dạy con, nhưng rồi không ngờ lại ở trong hoàn cảnh này.

“Đúng vậy, mình đã tìm được một công việc khá khẩm ở đó rồi, cậu không cần lo lắng cho mình. Bây giờ mình mới là không yên tâm về cậu đây, mình thấy tin tức đó rồi, thật tức chết.”

Vãn Tình kể hết mọi chuyện xảy ra trong hôn lễ với Tuyết Dao, hơn nữa còn nói ra suy nghĩ của cô.

“Mình nghĩ, Tịnh Ái sẽ không buông tha Kiều Tân Phàm đâu, cô ta còn thông minh hơn Lai Tuyết nhiều.”

Tuyết Dao nghe xong thì lập tức nói:

“Một khi đã thế thì cậu trực tiếp nói với Kiều Tân Phàm là được rồi, để anh ấy bảo cô ta từ bỏ đi, đừng tiếp tục dây dưa nữa.”

Vãn Tình nghĩ nghĩ một hồi rồi lắc đầu, tuy Kiều Tân Phàm rất tốt với cô, rất tin tưởng cô, thế nhưng những việc liên quan đến anh ấy và Tịnh Ái, anh ấy không thể không nể tình cũ. Hơn nữa, trước nay Tịnh Ái chưa từng ra mặt dây dưa với Kiều Tân Phàm.

“Như vậy không được, không được đâu! Người phụ nữ này đúng là đáng ghét, cô ta chắc chắn là cậu không làm gì được cô ta chứ gì?”

Tuyết Dao vẫn giữ tính tình nóng nảy như cũ, còn Vãn Tình lại kiên định nói:

“Lần này nhất định phải chống lại cô ta.”

Trước kia cô thua Lai Tuyết, hoàn toàn không phải là do Lai Tuyết thông minh, mà là cô đã thua chính tình cảm của Mạc Lăng Thiên. Còn lần này, chỉ cần Kiều Tân Phàm đứng về phía cô thì cô không có lý do gì để mình thua thiệt cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.