Họ không chỉ đi ăn,
mà còn uống cả rượu vang đỏ. Vãn Tình cảm thấy tối hôm nay tốt hơn bao
giờ hết, không chỉ có thức ăn ngon mà cả rượu vang khiến cô say càng
thêm say.
“Không được rồi, Kiều Tân Phàm, uống nữa thì em thật sự say mất.”
Vãn Tình nhăn mặt, cô vỗ vỗ hai má mình tỏ ý không muốn uống nữa. Kiều Tân
Phàm cũng không nói gì, ánh mắt anh sáng trong như dòng nước lượn quanh
khuôn mặt cô. Anh cười nhẹ, nụ cười của anh luôn có thể khiến Vãn Tình
cảm thấy như ngừng thở. Dường như đã tính toán trước, anh cứ tiếp tục
đưa ly rượu cho cô.
“Uống xong ly này thì chúng ta về.”
Kiều Tân Phàm khẽ nháy mắt, đột nhiên Vãn Tình chấn động, chẳng lẽ là anh cố ý muốn làm cho cô say, rồi sau đó ~ Vãn Tình nhớ đến một đêm kia anh
chưa được toại nguyện, cô không khỏi đỏ mặt, nhìn lại Kiều Tân Phàm, anh cũng không hề che giấu cảm xúc, cô không khỏi đỏ mặt mắng anh:
“Được lắm. Kiều Tân Phàm anh lại có thể bẫy em, cẩn thận em nôn lên người anh bây giờ.”
Tim Vãn Tình vẫn bất giác loạn nhịp một cách khó hiểu, sự phòng bị trong
lòng cô như dần tan rã. Chuyện mà cô luôn trốn tránh thật sự khiến cô đỏ mặt chân run mà mong chờ.
“Ngoan, uống một ít thôi.”
Anh
cầm lấy ly của cô, uống một ngụm lớn, trong ly chỉ còn một chút rượu,
Vãn Tình không có cách nao, cô đành phải cười duyên mà uống hết. Vừa
uống xong, cô mới nhớ đến rõ ràng Kiều Tân Phàm không hề câu nệ mà uống
cùng ly với cô, vì thế mà đã uống chung nước bọt của cô sao?
Chẳng phải là Kiều Tân Phàm bị bệnh ưa sạch sẽ sao?
Chẳng lẽ Kiều Tân Phàm đã thật sự thích cô, xem cô là người yêu thì mới làm như thế sao?
Cảm nhận được điều này khiến cho Vãn Tình rất vui sướng. Hạ Vãn Tình cô
không cần tiếp tục làm cao nữa, thật ra thì trong lòng cô đã thích người đàn ông này rồi không phải sao?
“Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Vãn Tình cúi đầu thì thào gì đó, cô như thể đã say, lại như đang thẹn
thùng. Nhưng thật ra Kiều Tân Phàm lại sốt ruột hơn cô, anh nói:
“Ừ, tính tiền!”
Kiều Tân Phàm vội vàng gọi người phục vụ đến, thậm chí anh còn cho anh ta
không ít tiền boa, người phục vụ cười còn tươi hơn cà Vãn Tình.
Dùng cơm xong, khi bước ra thì trời bên ngoài đã tối mịt, Vãn Tình kéo tay
Kiều Tân Phàm, để tùy ý anh đỡ cô ra bãi xe. Hai người rất vui vẻ, nhưng khi bước đến bên cạnh xe thì mới chú ý thấy có hai người, một nam một
nữ đang đứng ở một góc, nữ chính là Lai Tuyết, còn nam thì lại là Hạ Vãn Dương.
Vãn Tình và Kiều Tân Phàm ngẩn ra, nhất thời sắc mặt cả bốn người đều thay đổi rõ rệt.
Vốn là tâm tình đang rất tốt, lại như thể đột nhiên bị người ta dội cho một gáo nước lạnh. Đã bao nhiêu ngày không gặp, có vẻ như Lai Tuyết hơi gầy đi một chút, nhưng lại càng động lòng người hơn. Cô ta bất giác cắn môi liếc nhìn Vãn Tình và Kiều Tân Phàm, sau đó nhìn về phía Hạ Vãn Dương.
“Anh nhìn thấy chưa? Hiện tại họ rất hạnh phúc, anh không cần áy náy gì nữa cả, cũng không phải là anh bức cô ta.”
Lai Tuyết vừa nói xong, Vãn Tình liền nhìn thấy được biểu cảm kì lạ mà cô
chưa từng thấy trước đây của Hạ Vãn Dương, vẻ mặt anh cực kỳ phức tạp,
nhưng cuối cùng lại trở nên nghiêm túc.
“Cho dù không phải vì Tiểu Tình, tôi cũng sẽ không giúp cô! Lai Tuyết, có thể là tôi đã không còn thích cô nữa rồi.”
Hạ Vãn Dương thản nhiên nói, khi anh nhìn Vãn Tình, ánh mắt anh dịu đi rất nhiều. Làm sao Vãn Tình có thể không thấy rõ sự áy náy trong mắt anh,
những sóng gió mà Vãn Tình đã phải trải qua sau khi ly hôn, thậm chí cô đã khóc trong lòng anh.
“Anh hai!”
Vãn Tình gọi lớn, cô không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc, sốt ruột rồi trở nên phẫn nộ của Lai Tuyết.
“Không có chuyện gì đâu. Cha mẹ bảo các em bỏ chút thời gian về nhà một chuyến để bàn chuyện hôn lễ.”
Hạ Vãn Dương nói xong. anh quay đầu, buồn bực nói với Lai Tuyết:
“Chuyện này không phải là chuyện tôi có thể làm chủ được. Nhà họ Hạ chúng tôi
cũng sẽ không cố ý ngăn cản Mạc Lăng Thiên phát triển.”
Lời Hạ
Vãn Dương nói khiến mặt Lai Tuyết trắng bệch, khi anh đã đi về phía xe
của mình, cô ta há miệng thở dốc nhưng không nói gì, mà chỉ xoay người
căm giận liếc nhìn Kiều Tân Phàm và Vãn Tình rồi nói:
“Hạ Vãn
Tình, vợ chồng không thành, hà cớ gì cô phải tuyệt tình như vậy? Cô
chính là muốn thấy Lăng Thiên suy sụp, muốn chờ xem chúng tôi bị chê
cười chứ gì?”
Vãn Tình không hiểu gì cả, đột nhiên cô cảm thấy
buồn bực, Mạc Lăng Thiên ra sao có liên quan gì đến cô? Lai Tuyết dựa
vào cái gì mà lại đem tất cả tội danh đặt lên đầu cô chứ? Vãn Tình cũng
lạnh lùng nhìn Lai Tuyết.
“Lai Tuyết, xin cô hãy nhìn cho rõ
ràng, người tôi thật lòng thích là Kiều Tân Phàm. Chúng tôi là vợ chồng
danh chính ngôn thuận, sắp cử hành hôn lễ với nhau. Mạc Lăng Thiên ra
sao không liên quan đến tôi.”
Dáng vẻ kiên hãnh của Vãn Tình
khiến Lai Tuyết khó chịu, nhưng Vãn Tình cũng mặc kệ, cô nắm lấy tay
Kiều Tân Phàm chuẩn bị bỏ đi thì lại nghe thấy anh nói:
“Nhắc nhở cô một câu, nếu cứ tiếp tục lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử thì cô chính là tự mua dây buộc mình thôi.”
Vẻ mặt uy nghiêm của Kiều Tân Phàm hiển nhiên đã khiến Lai Tuyết sợ hãi,
mặt cô ta trắng bệch, nhất thời không biết nói gì hơn. Chỉ là khi Kiều
Tân Phàm và Vãn Tình xoay người đi thì lại nghe thấy Lai Tuyết nói:
“Cái gì là mua dây buộc mình chứ? Cái gì là lòng quân tử? Anh nghĩ rằng tôi
không biết sao? Kiều Tân Phàm, anh căn bản không thích Hạ Vãn Tình, cô
gái anh yêu đã chết rồi, anh căn bản là một thứ động vật máu lạnh ~”
Đột nhiên Vãn Tình xoay người, cô nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng của Kiều
Tân Phàm, so với Mạc Lăng Thiên thì chỉ có hơn chứ không có kém. Ánh mắt anh trong trẻo nhưng lạnh lùng giống hệt như nước sông ngân. Ánh mắt âm ngoan của anh quét về phía Lai Tuyết, hiển nhiên cô ta khẩn trương lùi
về phía sau từng bước.
Lai Tuyết càng căng thẳng, sắc mặt Kiều
tân Phàm càng lạnh, mà lòng Vãn Tình cũng càng lúc càng thắt chặt lại,
như thể đột nhiên bị người ta dùng dây thừng quất một roi, sự đau đớn và không cam lòng này quá mức rõ ràng. Tay cô bỗng nới lỏng muốn buông
Kiều Tân Phàm ra.
Nhưng anh cũng dễ dàng không để cô có cơ hội trốn tránh, còn ánh mắt anh vẫn luôn nhìn chằm chằm Lai Tuyết.
“Xem ra là mẹ cô thật sự không hề dạy dỗ cô. Nhà họ Kiều chúng tôi không có đứa con gái vô giáo dục như vậy.”
Giọng Kiều Tân Phàm lạnh lẽo khiến Lai Tuyết tái nhợt. Vãn Tình chỉ cảm thấy
lúc này bàn tay Kiều Tân Phàm nắm lấy tay cô chưa từng mạnh mẽ như thế,
thậm chí anh còn gấp gáp không cho phép cô bỏ chạy và đổi ý hơn cả trong bữa tiệc đính hôn.