Bởi vì ở lại nhà họ Kiều nên không thuận đường cô đi làm, vì vậy hiển nhiên là Kiều Tân Phàm sẽ đưa đón cô.
Chỉ là ngay lúc này, Vãn Tình mới biết được thì ra Kiều Tân Phàm cũng rất
bướng bỉnh. Vốn là cô đã chuẩn bị thu xếp xin nghỉ để đi bệnh viện kiểm
tra sức khỏe cùng Kiều Tân Phàm. Chỉ là anh lại cố chấp không chịu. Tuy
rằng anh không phát hỏa hay bướng bỉnh, nhưng anh lại dùng sự lạnh nhạt
để từ chối.
“Thật sự không đi khám thật sao?”
Vãn Tình nhìn thấy anh trầm mặc, cô lại cố ý bổ sung một câu này, ánh mắt cô rõ ràng là lo lắng và không cam lòng.
“Đồ ngốc, nếu như đi bệnh viện mà có tác dụng thì anh đã đi từ sớm rồi.”
Ánh mắt Kiều Tân Phàm sáng lên tia ấm áp, cách xưng hô cũng rất mực thân
thiết. Nụ cười quen thuộc kia của anh luôn có thể trấn an tất cả sự bất
an trong lòng Vãn Tình. Anh nói cho qua chuyện, cô hơi ngạc nhiên nhưng
cũng không miễn cưỡng anh, cô chỉ dịu dàng nói:
“Dù sao thì cũng phải nghĩ cách chứ, không thể xem thường sức khỏe như vậy được đâu.”
Khi Vãn Tình nói lời này, trong lòng cô đã tính toán xem làm thế nào để làm cho anh chú tâm đến sức khỏe của mình một chút. Cô hơi nhíu mày, làm
cho khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của cô thoáng ưu tư.
“Được rồi.”
Vãn Tình ngẩng đầu nhìn thấy ành mắt ấm áp của Kiều Tân Phàm, đột nhiên anh đồng ý, như vậy cô mới yên tâm xoay người xuống xe, nhưng lập tức cô bị anh dùng sức nắm lấy cánh tay kéo cô vào trong xe. Vãn Tình còn chưa
kịp hiểu được là chuyện gì thì môi anh đã đặt lên trán cô một nụ hôn.
Vãn Tình chợt đỏ mặt nhìn Kiều Tân Phàm. Vì giật mình nên cô không nói
được lời nào, vì vậy mà cô bị anh cười.
“Đi thôi!”
Vãn
Tình không khỏi xấu hổ đỏ mặt, cô mở cửa xe, nhẹ nhàng bước đi. Không
biết là bởi vì cơ thể và tinh thần đang rất vui vẻ, hay là vì ánh mắt
dịu dàng của Kiều Tân Phàm mà khiến cô như muốn chạy thật nhanh.
Như thể là dù đã đi khá xa rồi nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của Kiều
Tân Phàm đang nhìn mình. Đến khi đến cổng Cục kiểm toán rồi, Vãn Tình
xoay đầu, chiếc xe quen thuộc kia vẫn còn ở đó. Tuy cô biết rõ rằng Kiều Tân Phàm không thể nhìn thấy được cô mỉm cười nhưng cô vẫn xoay lại
cười với anh.
Ngay khi cô xoay người định đi vào bên trong thì
Vãn Tình lại cảm giác có người đang nhìn mình. Cô không khỏi nhìn quanh
quất thì đã thấy Tạ Sáng đã đứng đó từ bao giờ. Trong tay anh ta cầm một chiếc túi, đang mỉm cười nhìn cô, dường như anh ta đã nhìn cô từ rất
lâu rồi.
“Hạ Vãn Tình, em rất thích người ta phải không?”
Tạ Sáng nói không chút khách khí nào, khiến mặt Vãn Tình đỏ lên, cô không nhịn được đáp lại:
“Ai cần anh lo!”
Giọng cô hờn dỗi đáng yêu như một đứa bé, vẻ mặt cô ngạo nghễ không hề e sợ. Chỉ thấy khuôn mặt Tạ Sáng thoáng mất mát.
“Hạ Vãn Tình, xem ra chúng ta thật sự không có duyên phận.”
Duyên phận là gì? ‘Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất
tương phùng.’, duyên phận chính là nếu có duyên thì dù cách xa ngàn dặm
rồi cũng sẽ tìm thấy nhau, nếu đã không có duyên thì dù gần trong gang
tấc mà lại như xa tận chân trời.
“Đừng nói với tôi là hoa hoa công tử như anh mà cũng đa sầu đa cảm chứ. Giờ đã không còn sớm nữa, tôi phải đi làm đây.”
Vãn Tình không muốn nghiên cứu tình cảm gì gì đó, còn Tạ Sáng thì lại có gì đó là lạ. Cô không để ý đến nữa mà lập tức đi vào văn phòng.
Khi tan tầm, Kiều Tân Phàm đến đón cô từ sớm, anh thuận tiện mang đến cho cô một tin tức tốt.
“Anh và bà nội xem xét tình hình rồi, trước mắt thì chúng ta có thể ăn tối bên ngoài, sống thế giới của hai người.”
Kiều Tân Phàm cười nói, Vãn Tình cũng vui vẻ tán thành:
“Bà nội có lúc cũng rất thông suốt nha!”
Chẳng qua là bậc làm cha mẹ lúc nào cũng mong muốn khống chế được cục diện, làm cho sự tình có thể phát triển theo mình dự tính.
“Chính là, khi còn trẻ, bà nội rất hùng hùng hổ hổ, nói một không hai. Nghe
nói ông nội của anh vì vậy mà rất nghe lời bà nội đấy!”
Vãn Tình và Kiều Tân Phàm chọn một nhà hàng không tồi.
Nhà hàng này không chỉ có hương vị thoát tục, mà nguyên nhân quan trọng
nhất chính là theo như Vãn Tình tìm hiểu về những thứ rau giúp an thần,
trị mất ngủ thì nhà hàng này làm những món đó ngon nhất.
Trên
bàn, những thứ Vãn Tình gọi đều rất kì quái, Kiều Tân Phàm không biết
nên cũng thấy bình thường, nhưng người khác thì đều không thể hiểu nổi.
Nhưng Vãn Tình không nói, mà anh cũng không hỏi gì đặc biệt.
“Ăn nhiều một chút!”
Vãn Tình đẩy đĩa bánh trứng và canh long nhãn đến trước mặt Kiều Tân Phàm.
Anh nhíu mày, nhưng ánh mắt cô sáng ngời đầy mong chờ.
“Ăn cái này có tác dụng sao?”
Dường như anh đã hiểu được dụng ý của Vãn Tình, đôi mày anh hơi dãn ra, mỉm
cười nhìn Vãn Tình. Kiều Tân Phàm có vẻ không biết làm sao, nhưng anh
vẫn ăn, chỉ là khi vừa nuốt xuống thì anh bất giác cau mày.
“Cố lên nào, đây gọi là thuốc đắng dã tật, cố một chút thì được rồi.”
Kiều Tân Phàm nghe thấy Vãn Tình nói như dụ trẻ, anh bật cười:
“Một ngày nào đó, Kiều Tân Phàm cũng sẽ bị Hạ Vãn Tình ăn sạch sành sanh.”
Vãn Tình nghe thấy anh nói đùa, cô cũng dùng lời ngon tiếng ngọt làm anh vui lòng.
“Nếu anh không vui thì em cũng không miễn cưỡng nha!”
Vãn Tình nói xong, cô lại bắt đầu gắp đồ ăn cho Kiều Tân Phàm, nhưng thấy vẻ mặt anh méo xệch, mà miệng thì còn cố nói:
“Anh cầu còn không được!”
Vãn Tình cũng không chọc anh nữa mà mỉm cười tiếp tục gắp cho anh. Hai
người ăn uống no say, bất giác cả hai đã thân thiết hơn trước rất nhiều.
Cứ như thế ba bốn ngày sau, Vãn Tình và Kiều Tân Phàm quay về nhà, cũng
không có chuyện gì đặc biệt, cho nên trên cơ bản là quay về chào hỏi bà
Kiều, nhưng cũng không đụng mặt Lai Tuyết. Cô ta cũng hoàn toàn không
muốn gặp họ mà.
Hôm nay, khi Kiều Tân Phàm về nhà, anh mang về cho cô một tin hết sức tốt lành.
“Bà nội đã định ngày kết hôn rồi. Vì để chúc mừng, chúng ta có nên đi ăn một bữa không nhỉ?”
Kiều Tân Phàm ôm hai đầu hai Vãn Tình. Nhìn thấy sự khẩn trương và dịu dàng trong mắt anh, cô không khỏi cười nói:
“Em cũng đâu phải là cô vợ độc tài chứ hả, nên chúc mừng, nên chúc mừng!”
Trái tim hai người hòa chung một nhịp, hai ánh mắt chạm vào nhau hết sức ăn
ý. Nhà hàng là do Kiều Tân Phàm chọn, dù nhỏ nhưng không hề tầm thường,
bên trong rất lãng mạn, hơn nữa Kiều Tân Phàm còn cố ý ngồi cùng bên với Vãn Tình, hai người giống như một đôi tình nhân khiến Vãn Tình bất giác đỏ mặt.