“Kiều Tân Phàm, anh có thể gánh vác vì em thì em cũng có thể làm vì anh mà.”
Vãn Tình không vùng khỏi vòng ôm của Kiều Tân Phàm, cô kiên định nhìn anh.
Cô chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ của Kiều Tân Phàm khi anh đang ngủ,
bây giờ được chiêm ngưỡng quả thật là có một cảm giác thỏa mãn.
“Ưm ~”
Anh hừ nhẹ một tiếng như đang rất hưởng thụ, hai người nằm ôm nhau ở trên
giường một cách rất bình thản, họ như thể là một tôi tình nhân tình cảm
ngọt ngào.
Tuy rằng cơ thể không khỏe, nhưng Vãn Tình cũng không
còn quá khó chịu nữa, cô lấy lại tinh thần, mở to mắt, đẩy Kiều Tân Phàm ra:
“Dậy đi thôi!”
Có thể là từ tối hôm qua đến sáng nay
họ thân thiết đến không ngờ, khiến chính họ cũng cảm thấy bối rối và chờ mong. Vãn Tình cảm thấy trong lòng rất vui vẻ, lại cũng thoáng lo lắng, cô nhất định phải đi hỏi bác sỹ về thói quen không ngủ ban đêm của Kiều Tân Phàm.
“Hạ Vãn Tình, ôm em ngủ thật sự rất ấm áp!”
Anh xoay người, vừa như muốn dậy, lại vừa hừ nhẹ sảng khoái, rồi lại ôm lấy thắt lưng Vãn Tình nhưng bị cô cố sức đẩy ra.
“Mau dậy đi, hôm nay anh đi bệnh viện khám xem sao. Phỏng chừng là anh bị chứng mất ngủ rồi đấy, sao lại không sao được cơ chứ.”
Vãn Tình không quên việc này, cô nhắc nhở anh như thế. Nhưng Kiều Tân Phàm
mở mắt, khuôn mặt tuấn tú vốn đang thả lỏng của anh trở nên âm trầm,
lạnh nhạt.
“Không muốn đi, qua một thời gian là ổn thôi.”
Vãn Tình tiếp tục bị anh ấn ngã vào lòng, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, đột nhiên cô bật cười.
“Kiều Tân Phàm, không phải là anh sợ đi bác sỹ đấy chứ?”
Vãn Tình không khỏi vươn tay vuốt mái tóc ngắn đen nhánh của anh, giọng cô
dịu đi, chỉ sợ là vấn đề này của anh có thể là bởi vì người con gái mãi
mãi không thể trở về kia. Cô cũng không muốn nghĩ đến khả năng này. Có
lẽ là do Kiều Tân Phàm đã cho cô quá nhiều để rồi cô trở nên ích kỷ.
“Dám cười anh ~”
Đột nhiên anh kêu lên một tiếng, sau đó bàn tay đặt sau lưng cô bắt đầu
chọc ghẹo cô. Vãn Tình không thể không bật cười, Kiều Tân Phàm ngẩng
đầu, anh mỉm cười rất tươi, tay anh thì không chịu tha cho cô.
“A haha, đừng, đừng. Ahaha ~”
Thật sự không ngờ đột nhiên Kiều Tân Phàm lại cù cô như thế, Vãn Tình không
cam lòng xoay người phản công, nhưng làm sao cô nhanh được bằng anh, bàn tay nhỏ bé của cô đã bị anh bắt lấy.
“Ahaha, em thua. Đừng, Kiều Tân Phàm.”
Kiều Tân Phàm cũng đột nhiên cao hứng, ánh mắt anh dịu đi, anh cười tươi
rói, khuôn mặt nho nhã kia như đang rất thoải mái. Cả người anh toát ra
một cảm giác thong dong và trầm ổn trời sinh.
“Nghịch ngợm, dám giễu cợt anh, em gọi anh bằng gì?”
“Ahaha, Tân Phàm, a, không phải, ông xã, mau buông em ra.”
Vãn Tình cười đến mức đau cả bụng, mặt cô đỏ bừng. Kiều Tân Phàm thấy cô
không thở nổi nữa vì cười, anh lập tức dừng tay. Lập tức Vãn Tình phản
công, cô bắt đầu cù anh.
Nhưng kết quả là ngoài ánh mắt bỡn cợt của anh ra thì anh chỉ thản nhiên để cô tùy ý mà gãi.
Lập tức Vãn Tình thất bại, cô tự hỏi có phải là dây thần kinh nhột của anh bị đứt rồi hay không.
“Kiều Tân Phàm, rốt cuộc thì em đã biết làm thế nào mà anh có thể bình tĩnh
như vậy rồi nha, thì ra vốn là anh là người thực vật. Quả thật là lạnh
lẽo tuyệt tình nha!”
Nhưng một câu nói này đã khiến vẻ mặt Kiều
Tân Phàm biến đổi, như thể đã đánh vào một dây thần kinh nào đó của anh. Anh nhíu mày, khi anh hỏi lại cô, sự mất bình tĩnh của anh khiến Vãn
Tình cảm thấy như mình bị ảo giác vậy, dường như anh rất khẩn trương vì
câu đánh giá này của cô.
“Anh thật sự lạnh lẽo tuyệt tình sao?”
Vãn Tình thấy anh rất nghiêm túc, cô cũng không trêu đùa anh nữa, lập tức lớn tiếng đáp lại:
“Mới không có nha, Kiều Tân Phàm là ông xã dịu dàng, quan tâm và chu đáo nhất trên thế gian!”
Vãn Tình khoa trương cuối cùng cũng đổi lại được nụ cười của Kiều Tân Phàm, khuôn mặt đang rất nghiêm túc của anh đột nhiên trở nên dịu dàng thoải
mái hẳn lên. Ngay lúc này thì có người gõ cửa.
“Cậu chủ, cô chủ, chuẩn bị dùng bữa sáng ạ.”
Vãn Tình hơi bối rối, cô nép vào lòng Kiều Tân Phàm hệt như một con bạch tuộc.
Hai người vui vẻ hớn hở nắm tay nhau ra ngoài. Khi bước vào đến phòng khách là lúc họ thu liễm chút tâm tình vui vẻ của mình. Thật sự là những con
người đang ngồi trong phòng ăn rất dễ khiến cho người ta khó chịu, ăn
không vào.
Trong phòng ăn, bà Kiều đang nghiêm túc dùng bữa sáng, Kiều Quý Vân và Lai Phượng Nghi nhìn thấy hai người họ, lập tức thay
đổi sắc mặt, hiển nhiên là người nào cũng nhận ra được Vãn Tình đang đỏ
mặt. Còn khóe miệng Kiều Tân Phàm thì bất giác vẽ thành một đường cong,
cùng với ánh mắt thong dong mà vui vẻ của anh.
Về phần Lai Tuyết, cô ta ngẩng đầu nhìn hai người, đôi mắt cô ta sưng đỏ trừng lớn, như
thể là rất không cam lòng khi nhìn thấy họ vậy. Khi Vãn Tình và Kiều Tân Phàm ngồi xuống, Lai Tuyết đập thật mạnh đôi đũa xuống, đứng dậy bỏ đi.
“Tiểu Tuyết, sao lại không ăn?”
Lai Phượng Nghi có ý ngăn cản cô ta, uy nghiêm hơn ngày thường rất nhiều.
Nhưng Vãn Tình nhận ra rằng hiển nhiên Lai Tuyết đã bị kích thích, khuôn mặt cô ta tái nhợt, cô ta phun ra một câu:
“Không có khẩu vị ạ!”
Bà Kiều nhìn thấy Lai Phượng Nghi đứng dậy muốn ngăn cản, bà cũng lảnh đạm nói:
“Lớn như vậy rồi, không cần cha mẹ lúc nào cũng theo sát đâu.”
Vì câu nói này mà Lai Phượng Nghi không khỏi bất đắc dĩ ngồi xuống, nhưng
khuôn mặt bà ta vẫn không ngừng lo lắng. Kiều Quý Vân nhìn Kiề uTân Phàm và Vãn Tình, sau đó ông hỏi:
“Vãn Tình, con ở đây có quen không?”
Vãn Tình gật đầu, cô cũng không nói gì nhiều. Bà Kiều nhìn thần sắc Vãn Tình và Kiều Tân Phàm, vẻ mặt bà dịu đi rất nhiều.
“Vãn Tình gầy quá, cơ thể như thế này làm sao mà sinh con được? Để ta bảo
chị Dương nấu canh tẩm bổ cho cháu, mỗi tối khi về nhà đều phải uống!”
Vãn Tình không ngờ bà Kiều lại thẳng thắn nhắc đến chủ đề sinh con như vậy, cô không khỏi ho khan. Kiều Tân Phàm đưa tay nhè nhẹ vỗ lưng cho cô.
“Bà nội, việc này không thể vội vàng được ạ. Cháu và Vãn Tình vừa mới kết
hôn, chúng cháu còn đang muốn sống thế giới của hai người mà.”
Kiều Tân Phàm thẳng thắn nói, nhưng không thể nhận ra được ý muốn từ chối
của anh. Bà Kiều nghe xong, bà hơi bất đắc dĩ gật đầu nói:
“Bà nội muốn bế cháu nội mà, đôi khi các cháu đều ra ngoài hết, một mình ta ở nhà cũng không có ai trò chuyện cả.”
Vãn Tình đón nhận ánh mắt yêu thương của bà Kiều, cô không khỏi toát mồ hôi. Cô vẫn chưa có kế hoạch sinh con mà.