Sau khi quen biết Kiều Tân Phàm, Vãn Tình mới thật sự hiểu được thế nào gọi là quý trọng.
Vãn Tình nhìn ly nước đường đỏ nồng đậm kia, vửa ấm áp lại tỏa ra hương vị
ngọt ngào. Khi anh lại gần cô, Vãn Tình đưa mắt nhìn khuôn mặt thản
nhiên của anh, cô hít sâu một hơi, sau đó uống ừng ực hết ly nước.
“Giống như uống thuốc vậy!”
Vãn Tình miễn cưỡng uống một hơi hết ly nước đường đỏ, Kiều Tân Phàm buồn
cười than nhẹ. Vãn Tình nhìn gương mặt lịch sự tao nhã, tuấn tú hoàn mỹ
của Kiều Tân Phàm, bất giác cô lại áy náy, cô thành khẩn nói:
“Xin lỗi anh!”
Dường như không ngờ đột nhiên Vãn Tình lại nói như thế, Kiều Tân Phàm thoáng
ngẩn ra, anh hơi nhíu mày, rồi mỉm cười ôm cô vào trong lòng.
Vãn Tình không né tránh cái ôm của anh, mà để anh tùy ý ôm lấy mình, giống
như một đôi tình nhân thân mật. Trong khoảnh khắc, khoảng cách giữa anh
và cô rất gần.
“Ở bên anh thì không cần nói xin lỗi.”
Giọng Kiều Tân Phàm dịu dàng, ấm áp, Vãn Tình nhắm mắt lại, hừ nhẹ một tiếng
xem như là đồng ý. Cô tự nhiên dang tay ôm lấy thắt lưng anh. Cảm giác
đau bụng không còn rõ ràng nữa, cô chỉ cảm thấy cả người thả lỏng, ở bên cạnh anh thật sự rất dễ chịu.
Ánh trăng mông lung, Vãn Tình cảm
giác trước trán cô có gì khẽ vuốt qua, chính cô cũng tự động cọ cọ vào
người anh theo bản năng. Cô ngủ rất ngon, đến khi đột nhiên cô đau đến
phải mở mắt ra, nhưng cơ thể cô quá mệt mỏi đến mức không muốn động đậy
nữa, trong tiềm thức cô nghĩ có lẽ đau một lát thì sẽ khỏi thôi.
Nhưng khi cô choàng tỉnh thì cảm giác được bàn tay Kiều Tân Phàm đang nhè nhẹ xoa bụng cô, thậm chí cô còn thấy lòng thoáng chấn động.
Ánh mắt anh vẫn dán trên khuôn mặt cô, dù đang là ban đêm nhưng cô vẫn cảm giác được.
Cô không kịp nghĩ nhiều, cô mở mắt, quả nhiên ánh mắt cô và anh giao nhau. Dường như anh đang ngắm nhìn cô ngủ, sau khi bị cô phát hiện, hiển
nhiên anh hơi sửng sốt, bàn tay anh cũng dừng lại.
“Kiều Tân Phàm, sao anh không ngủ?”
Vãn Tình ngạc nhiên mở miệng nói.
“Bị đau đến tỉnh giấc à?”
Kiều Tân Phàm cũng không trả lời câu hỏi của Vãn Tình. Từ giọng nói của anh, Vãn Tình nhận ra rằng anh rất tỉnh táo, như thể anh chưa hề ngủ.
“Anh không ngủ!”
Cô không trả lời anh mà thốt ra một câu khẳng định.
Vì sao không ngủ? Là vì sức lực quá dồi dào, là vì cô, hay vì nguyên nhân nào khác?
“Anh vẫn luôn ngủ ít như vậy.”
Anh nhẹ nhàng, bâng quơ trả lời, Kiều Tân Phàm cũng không lảng tránh việc Vãn Tình cố ép hỏi.
Không biết có phải là cô rất mẫn cảm hay không, nhưng dường như Kiều Tân Phàm trả lời một cách rất lơ đễnh. Kiều Minh Kiều có nói rằng Kiều Tân Phàm
có nhiều thói hư thật xấu mà cô không biết, đây là một trong số đó sao?
“Đã mấy giờ rồi?”
Bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh táo, bụng cũng không còn quá đau nữa. Mà cô
lại bị việc Kiều Tân Phàm không ngủ tác động đến. Mỗi buổi sáng anh đều
dậy rất sớm, có phải căn bản chính là anh không hề ngủ không?
“Khoảng ba giờ!”
Kiều Tân Phàm thản nhiên trả lời, còn Vãn Tình nhớ anh từng nói, anh có rất
nhiều thời gian xử lý công việc. Có phải ý anh là phần lớn thời gian anh cũng không cần nghỉ ngơi hay không?
“Sao anh ngủ không được?”
Vãn Tình ôm lấy anh, lần đầu tiên cô cảm giác được chính mình quan tâm, đau lòng và tò mò về thói quen của Kiều Tân Phàm. Vãn Tình hỏi một cách
thân thiết, chỉ cảm thấy Kiều Tân Phàm như thể bị đánh động, anh lâm vào trầm mặc.
“Có thể là một loại bệnh!”
Một lúc lâu sau Kiều Tân Phàm mới chậm rãi mở miệng. Khi Vãn Tình mở to mắt nhìn anh, cô
phát hiện anh nhắn mắt lại, trong bóng tối cô không nhìn rõ vẻ mặt của
anh, nhưng theo bản năng Vãn Tình đưa tay vuốt ve mặt anh thì bị hai tay anh bắt lấy, đặt lại vị trí bụng cô.
“Sao lại bị bệnh này, đã lâu rồi sao? Áp lực quá lớn hay là anh có tâm sự gì? Ngày mai đi bệnh viện khám xem sao!”
Cô không hề xem nhẹ động tác quá nhanh của anh, cô đã quen với sự ấm áp
của anh, nhưng lại rất ít khi quan tâm đến nỗi lòng của anh, điều này
đột nhiên khiến Vãn Tình cảm thấy mình rất thất trách.
“Hạ Vãn Tình, em ngoan, ngủ đi. Anh không sao!”
Giọng anh tỏ rõ sự vui sướng, nhưng Vãn Tình nhận ra rằng anh không muốn cho
cô biết anh có vấn đề gì, điều này bất giác khiến Vãn Tình phản bác.
“Sao lại không sao được, hơn nửa đêm còn chưa ngủ được. Để quá lâu thì cơ thể sao có thể chịu nổi?”
Cô hờn dỗi, đổi lại anh thân thiết dán môi lên trán cô.
“Được, ngày mai anh sẽ đi bệnh viện khám thử xem, bây giờ mệt quá rồi.”
Vãn Tình còn muốn nói gì đó, nhưng cô cũng cảm giác được anh thật sự mệt
mỏi nên cô liền ngừng truy hỏi, ngày mai hỏi lại cũng không muộn, ít
nhất thì cho anh ngủ thêm một lát. Nghĩ như vậy nên Vãn Tình im lặng, cô ghi nhớ kỹ việc này trong lòng.
Tờ mờ sáng Vãn Tình đã tỉnh dậy, bụng cô lại đau, khi cô mở mắt ra thì đập vào mắt cô là đôi chân mày
anh tuấn đang khẽ nhăn của Kiều Tân Phàm. Khuôn mặt anh gần trong gang
tấc, mỗi một chi tiết đều hoàn hảo, nhưng dáng vẻ anh nhìn cô dường như
thoáng mỏi mệt khiến Vãn Tình cảm nhận được như anh đang phải chịu
chuyện gì đó thống khổ.
Kiều Tân Phàm nói, người con gái mà anh yêu… sẽ không bao giờ quay lại nữa. là bởi vì cô gái kia sao?
Suy nghĩ này khiến lòng Vãn Tình không khỏi chua xót, cô như muốn phản bác suy nghĩ của mình.
Cô lặng lẽ dời tay anh khỏi bụng mình, chậm trãi đứng dậy. Trong lòng Vãn
Tình đột nhiên hiếu kỳ, Kiều Tân Phàm còn có rất nhiều rất nhiều điều mà cô không biết.
Vãn Tình xuống giường đi vào phòng vệ sinh, động
tác rất nhẹ nhàng đến mức không thể nghe thấy được. Cô nghĩ như vậy thì
có thể không đánh thức Kiều Tân Phàm, nhưng cô không biết rằng sau lưng
cô, anh đã mở mắt nhìn theo bóng dáng cô.
Vãn Tình nhẹ nhàng quay về giường nhưng cô không tiếp tục ngủ mà cô tựa vào gối đầu, quan sát
dáng vẻ Kiều Tân Phàm ngủ, cô cố gắng đọc ra được gì đó từ vẻ mặt của
anh. Rốt cuộc Kiều Tân Phàm mở mắt, anh nhìn thẳng ánh mắt đang muốn
trốn tránh của cô, sau đó kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng cười:
“Em ngắm đủ chưa?”