Khi ra khỏi thư phòng của Kiều Quý Vân, tâm trạng Vãn Tình hơi buồn bực. Đúng vậy, Lai Tuyết
không chỉ có một người mẹ khéo léo đưa đẩy lại nhu hòa, mà còn có một
người cha đau lòng cho cô ta vì nhiềm năm không thể chăm sóc. Trong mắt
họ, cô và Kiều Tân Phàm ở bên nhau là một sự báo thù. Chứ không phải là
do bị Lai Tuyết ép mà thành sao, nếu không thì sao cô và anh lại nhanh
chóng đến với nhau như thế chứ?
Sự thật là nhân quả không ngờ, đầu đuôi lẫn lộn, vừa ăn cướp vừa la làng.
“Không vui sao? Đừng lo, anh tin tưởng rằng lâu ngày thì ai là bướm, ai là gián, sớm muộn gì cũng có một ngày nhận ra.”
Vãn Tình chỉ cảm thấy hai bả vai chùng xuống, cả người cô đã được Kiều Tân
Phàm giữ chặt, ngoan ngoãn ngồi trước bàn trang điểm, còn trong tay anh
đã đang cầm chiếc máy sấy. Vãn Tình nhận ra vừa rồi đi nhanh như vậy,
ngay cả tóc ướt sũng cũng không biết.
Trong gương phản chiếu hình ảnh Kiều Tân Phàm tay cầm máy sấy, là một việc mà rất nhiều người đàn
ông không thích làm cho phụ nữ, nhưng anh chẳng có gì là khó chịu cả,
lại càng rất tự nhiên. Bàn tay anh thon dài, chiếc máy sấy ở trong tay
anh chỉ như một món đồ chơi bình thường để anh tùy ý chơi đùa. Ngón tay
anh vuốt ve mái tóc cô, Vãn Tình nhìn thấy Kiều Tân Phàm như thế, bất
giác xoay người ôm lấy anh.
Đúng vậy, cảm giác mà Kiều Tân Phàm
cho cô là rất rõ ràng, chính là bất cứ lúc nào, chỉ cần cô cần thì anh
sẽ ở bên cạnh cô. Quả thật là thượng đế đã ban cho cô thứ vũ khí bí mật
để cô chữa lành vết thương của mình.
“Kiều Tân Phàm, anh xác định mình là người phàm thật sao?”
Vãn Tình thì thào nói, cô nhắm mắt lại, để anh tùy ý luồn ngón tay xuyên
qua mái tóc cô. Có một sự dịu dàng khẽ lan tỏa trong không khí.
“A, Hạ Vãn Tình lại bắt đầu làm nũng này!”
Lời nói của Kiều Tân Phàm thản nhiên mà dịu dàng, khiến cho Vãn Tình thấy
trong lòng chấn động, lại cảm giác như tê dại. Chính cô cũng không hiểu
được, dường như lòng cô trở thân thoải mái, dễ chịu trong tích tắc.
“Vâng, Kiều Tân Phàm, có thể làm nũng cảm giác thật sự rất tốt, rất hạnh phúc!”
Vãn Tình không có ý buông tay, mà Kiều Tân Phàm dùng hai tay nâng mặt cô
lên. Khi anh nhìn cô, trong tim thoáng có cảm giác loạn nhịp.
Vãn Tình chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, cô được anh bế bổng lên, cảm giác
này đột nhiên có chút nóng bỏng, như thể đánh vào mỗi dây thần kinh trên người cô, làm cho cô không tự chủ mà nhắm mắt lại.
Cánh môi bạc
của anh dán lên cánh môi hồng nhuận của cô, giống như một thứ thuốc mê,
mềm mại mà điềm tĩnh không khỏi khiến người khác chờ mong. Vãn Tình hơi
trúc trắc dùng môi đáp lại, Kiều Tân Phàm lập tức thở dồn dập. Cánh môi
khẽ mở, đã có thứ gì đó mềm mại luồn vào trong miệng, làm cho cô muốn
kháng cự theo bản năng.
Nhưng sau gáy đã bị một bàn tay giữ lấy,
đầu lưỡi anh có một hương vị ngọt ngào, khiến cô khẽ nuốt khan, chỉ thấy mai cánh môi khẽ mút lấy đầu lưỡi cô. Cả hô hấp và nhịp tim cô đều chạy loạn, Vãn Tình cảm thấy như có một nguồn nhiệt từ từ tỏa ra trong cơ
thể, khiến cho cô khẩn trương.
“Đừng ~”
Kiều Tân Phàm khẽ
cười trước vẻ mặt như đang muốn tách ra của Vãn Tình như thể đang chê
cười cô nhát gan. Vãn Tình bất giác mở mắt, cô nhận ra được ánh mắt nóng rực mà cô chưa từng thấy của anh, hai tay cô không tự giác mà đẩy anh
ra, nhưng cô lại không đủ mạnh.
“Đừng ~”
Vãn Tình giống
như một chú mèo nhỏ nhạy cảm, khi cô ý thức được bàn tay anh đột nhiên
bao phủ lấy ngực cô, cô không khỏi mở miệng ngăn cản.
“Đừng sợ !”
Nhưng Kiều Tân Phàm chỉ thoáng khàn giọng đáp lại cô. Vãn Tình cảm thấy chính mình không có lực kháng cự trong vòng vây của anh.
Không, cảm giác này khiến cô như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy. Hiện tại họ
không yêu nhau, giữa họ còn chưa đến mức này. Lý trí đột nhiên đánh thức cô.
“Không cần ~”
Đột nhiên Vãn Tình dùng hết sức, khuôn
mặt cô gấp gáp khẩn trương, vừa đẩy Kiều Tân Phàm ra, cô lại vừa không
biết giải thích hành vi của mình như thế nào.
Cô và anh là vợ chồng, cô có nghĩa vụ đáp lại điều anh cần, nhưng mà cô lại không muốn làm việc này vì nghĩa vụ.
Trong lòng Vãn Tình mâu thuẫn, thật ra cảm giác kích thích vừa rồi cũng không phải là nghĩa vụ, chính cô cũng không phủ nhận cảm giác rung động này,
xa lạ mà khiến cô bối rối nhưng không hề chán ghét.
“Em, bụng em đau ~”
Vẻ mặt Kiều Tân Phàm hiển nhiên là hiện rõ sự xấu hổ, trong mắt anh như
thể lạnh lẽo và thất bại. Nhưng khi Vãn Tình nói cô đau bụng thì ánh mắt anh bỗng trở nên dịu dàng.
“Ăn bậy bạ gì sao?”
Bàn tay
anh tự động xoa bụng cho Vãn Tình, cảm giác này khiến cô cảm thấy thật
lạ lẫm, như thể trời sinh anh và cô như hai mà một, giống như thể cô
đang tự xoa bụng mình vậy, có một cảm giác xúc động.
“Có thể, có thể là đến cái ngày kia! Xảy ra nhiều việc quá, em đã quên mất ngày.”
Vãn Tình thỏ thẻ giải thích, rốt cuộc Kiều Tân Phàm hết cách, anh đành cười nói:
“Thật là sơ ý.”
Nói xong, Kiều Tân Phàm đứng dậy để Vãn Tình một mình tự do, cô nhân cơ hội này vội vàng đi vào nhà vệ sinh.
Quả nhiên, bà dì cả này đã đến, Vãn Tình nhẹ nhàng thở ra, như thế này thì có thể không khiến cho Kiều Tân Phàm thất vọng.
Khi Vãn Tình ra khỏi buồng vệ sinh, Kiều Tân Phàm cũng không ở trong phòng.
Không phải là vừa rồi cô chống cự khiến anh không vui mà đến phòng khác rồi
chứ? Vãn Tình nhìn đồng hồ quả lắc trên tường lắc lư thật lâu mà vẫn
không thấy bóng dáng Kiều Tân Phàm, cô nhẹ nhàng thở ra nhưng rồi sau đó thì lại lo lắng.
Vừa rồi cũng không phải là Kiều Tân Phàm cố ý cưỡng cầu, mà cô lại phanh lại nửa đường, hiển nhiên là cô không đúng.
Vãn Tình ôm bụng, khẽ nhíu mày, cô ảo não nhắm mắt lại. Đến khi có người mở cửa phòng ngủ, lòng cô khẽ động, cô nhận ra trong không khí đã tràn
ngập hương vị ngọt ngào. Kiều Tân Phàm lên tiếng:
“Anh vừa nhờ chị Dương đun nước đường đỏ, uống xong lát nữa sẽ đỡ đau.”