Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 110: Chương 110: Thừa thắng xông lên (Phần 8)




Không rõ là vô tình hay cố ý mà cả Kiều Quý Vân và Lai Tuyết đều không có mặt trong ngày mừng thọ bà Kiều. Lai Tuyết thì có thể là bị bà Kiều cố ý tách ra, nhưng còn Kiều Quý Vân thì sao? Ông ấy đích thân đến tìm Kiều Tân Phàm và Vãn Tình nhưng ngày hôm sau thì lại không xuất hiện trong buổi tiệc. Là ông ấy sợ hai cha con gặp nhau lại không thoải mái sao? Hay là do nguyên nhân khác?

Vãn Tình nhìn thấy Kiều Quý Vân tóm lấy Lai Tuyết đang chuẩn bị bỏ đi kia, vẻ mặt ông mệt mỏi, ông nhẹ giọng hỏi Lai Tuyết ‘Sao lại thế này?’

Bởi vì cách xa quá nên cô chỉ nghe thấy loáng thoáng, đại khái là nội dung như thể đã gây kinh ngạc cho Kiều Quý Vân, ông ôm lấy hai đầu vai Lai Tuyết đưa cô ta vào trong, vẻ mặt ông đã trở nên thật sự nghiêm túc.

“Mẹ, dù là mu bàn tay hay lòng bàn tay thì cũng là da thịt của con*, mẹ như vậy là không công bằng.”

(*Ý nói cả Kiều Tân Phàm và Lai Tuyết đều là con gái của Kiều Quý Vân.)

Kiều Quý Vân vừa nói xong, dĩ nhiên Lai Tuyết ngẩng đầu. Có thể nhìn thấy rõ nước mắt long lanh trên mặt cô ta dưới ánh đèn. Xem ra cô ta thật sự có lòng với Mạc Lăng Thiên. Vãn Tình nghĩ lại lời nói trước đây của Lai Tuyết, cô bất giác nắm chặt tay.

Trước kia thật sự là cô thổ lộ trước với Mạc Lăng Thiên, là nhà họ Hạ đã có ý bồi dưỡng nhân tài này. Nhưng như vậy cũng không thể hiện rằng Hạ Vãn Tình cô là một kẻ lừa gạt.

Vì sao mọi chuyện nói ta từ miệng Lai Tuyết đều khác như thế? Vãn Tình cũng không hiểu nổi vì sao một cô gái từng mảnh mai như đóa hoa này lại trở nên như vậy.

Lai Tuyết đã từng thêu tranh chữ thập cho cô, từng giúp cô sửa điện thoại, từng giúp cô vẽ móng tay, từng rất cao hứng dạy cô trồng hoa. Tất cả những điều này thật sự khiến cho người ta hồi tưởng lại, dường như có gì đó không chân thật. Từ khi nào mà ngươi bạn của cô lại giấu con dao sau lưng, đâm cho cô một nhát khi mà thế giới của cô đang rất lạc quan và tràn đầy tin tưởng, khiến cho cô đau đến không thở nổi.

Một cánh tay mạnh mẽ khoác lên đầu vai Vãn Tình, cái ôm của Kiều Tân Phàm luôn dịu dàng như thế, không hề khiến cho người ta giật mình. Vãn Tình dựa vào lòng anh một cách tự nhiên mà nhìn Kiều Quý Vân nói chuyện cùng bà Kiều.

“Cái gì mà mu bàn tay lòng bàn tay chứ? Công bằng gì? Vậy còn mặt mũi của nhà họ Kiều thì sao? Rốt cuộc là ai sai? Chẳng lẽ bà lão này đã sai rồi sao? Đây chẳng phải là chuyện tốt do con làm ra hay sao?”

Bà Kiều đã bị Lai Tuyết chọc giận nên bà cũng tỏ ra không vui với Kiều Quý Vân. Bà vừa nói xong câu này thì không chỉ Kiều Quý Vân, Lai Tuyết, mà cả Lai Phượng Nghi đều bị đánh trúng tim đen, sắc mặt cả ba người đều trở nên khó coi.

Bà Kiều đi vào đóng cửa phòng mình lại, Vãn Tình và Kiều Tân Phàm nhìn nhau, rồi lại nhìn sang ba người kia. Khi Vãn Tình xoay lưng, chuẩn bị đi vào phòng cùng Kiều Tân Phàm thì lại nghe thấy Kiều Quý Vân nói:

“Tân Phàm, Vãn Tình, hai con vào thư phòng của ta một chút.”

Vãn Tình và Kiều Tân Phàm ngẩn ra, tất nhiên là họ hiểu ý của Kiều Quý Vân, vẻ mặt Lai Tuyết lộ đầy vẻ mong chờ, còn Lai Phượng Nghi cũng trở nên bình thản hơn, bà ta đến bên cạnh Kiều Quý Vân.

“Lát nữa ông hãy xin lỗi mẹ đi.”

Kiều Quý Vân liếc nhìn Lai Phượng Nghi, ông nghiêm túc gật đầu rồi vỗ vỗ vai Lai Tuyết, nói:

“Con đi tắm rửa trước rồi nghỉ ngơi đi.”

Lai Tuyết gật đầu, lau nước mắt trên mặt đi, khi đi ngang qua Vãn Tình và Kiều Tân Phàm, tuy rằng trong mắt cô ta vẫn còn ngấn nước nhưng dáng vẻ thì lại rất kiêu ngạo, ánh mắt cô ta kiên định nhìn Vãn Tình và Kiều Tân Phàm, sau đó mới đi về phía phòng ngủ của mình.

“Tôi đi xem mẹ thế nào trước.”

Lai Phượng Nghi đã bưng chén thuốc bổ từ dưới lầu đi lên, gõ cửa phòng bà Kiều. Còn Vãn Tình và Kiều Tân Phàm thì đi về phía thư phòng của Kiều Quý Vân.

Cô không có tâm trạng để mà nghiên cứu thư phòng của Kiều Quý Vân, chỉ là cảm thấy áp lực khi nhìn thấy cách bài trí cổ điển mà tinh xảo ở đây. Hơn nữa, cô biết rằng Kiều Quý Vân tìm cô và Kiều Tân Phàm hiển nhiên là không có chuyện gì tốt cả. Vãn Tình rất tự nhiên bài xích việc Kiều Quý Vân có thể sẽ nói trên lập trường của Lai Tuyết.

“Đi họp cả một ngày, quay về thì lại thấy các con ầm ỹ.”

Kiều Quý Vân ngồi xuống, ông xoa bóp thái dương, xem ra là ông đã rất mệt mỏi rồi. Vãn Tình thấy sự phiền não trên khuôn mặt ông, hiển nhiên là bởi vì sự rối rắm này dù thật sự rất khó coi, nhưng không phải ai cũng có thể ra tay xử lý được. Bà Kiều tức giận như vậy cũng là vì danh dự của nhà họ Kiều, cũng giống như lúc trước khi bà dứt khoát ngăn cản Kiều Tân Phàm và Vãn Tình kết hôn với nhau vậy.

Tình yêu là một thứ rất khó hiểu, không có bậc cha mẹ nào lại không suy nghĩ cho con mình. Những lời thề non hẹn biển gì gì đó cũng không thể ăn được. Tình cảm dù trung trinh đến đâu thì rồi cũng sẽ biến chất. Những người càng trải đời thì càng tinh tường điều này.

“Kỳ thật, cha không cần phải… phiền não như vậy đâu ạ. Con và Tân Phàm cũng không cố ý nhằm vào cô ấy đâu. Dù cho trước đây Mạc Lăng Thiên có vô tình với con đi chăng nữa thì con cũng sẽ không vì một người đàn ông ông thương mình mà tìm đến cái chết, rồi không ngừng trả thù.Con gả cho Kiều Tân Phàm là vì anh ấy đáng giá để con gửi gắm cuộc đời mình.”

Vãn Tình nói lời này ra cũng rất đường hoàng, từ sau khi biết về cuộc hôn nhân đầy bi kịch của mẹ Kiều Tân Phàm thì dù Lai Tuyết có đáng ghét nhưng cô cũng không còn cố ý muốn trả thủ nữa. Trên thực tế thì Lai Tuyết lại không cho rằng như thế, vậy thì còn ai làm gì được nữa cơ chứ?

Lời nói này của Vãn Tình hiển nhiên là đã đánh động đến Kiều Quý Vân, vẻ mặt ông ấy cứng đờ rất khó coi, nhưng khi ông nhìn lên Vãn Tình, cô tỏ ra nghiêm nghị, không hề nao núng mà rất thành khẩn.

“Nếu cha cho rằng tình yêu quan trọng hơn trách nhiệm, hạnh phúc cao hơn danh dự thì có thể tranh cãi với bà nội. Tôi và Vãn Tình chán ghét họ, nhưng tuyệt đối không nhỏ nhen như thế.”

Kiều Tân Phàm vừa nói xong, vẻ mặt Kiều Quý Vân lại trở nên lúng túng, khóe miệng ông hơi giât giật, lạnh lùng trầm giọng nói:

“Ta xin lỗi các con, nhưng Tiểu Tuyết là vô tội. Con bé là con của cha, các con cũng là con của cha. Khi các con sống trong châu báu ở nhà họ Kiều thì con bé chỉ có thể cùng mẹ nó sống nương tựa lẫn nhau. Trước đây là lỗi của cha mới khiến mẹ con ra đi, nhưng đây không phải là lỗi của Tiểu Tuyết, muốn hận thì các con cứ hận người cha không có trách nhiệm này, đừng chơi trò giận chó đánh mèo với Tiểu Tuyết.”

Hiển nhiên là Kiều Quý Vân đau lòng vì những ngày Lai Tuyết phải sống phiêu bạt bên ngoài, thật ra điều này là có thể hiểu được. Nhưng nếu đơn thuần nói rằng họ đang giận chó đánh mèo với Lai Tuyết thì Kiều Quý Vân đã hoàn toàn sai rồi. Nhưng giờ phút này mà đôi co với ông, nói cho ông biết Lai Tuyết chẳng phải là một cô gái tốt thì ông sẽ tin sao?

Nói đi nói lại thì sẽ lại chẳng vui vẻ gì cả, đương nhiên Kiều Tân Phàm hiểu được sự tủi thân của Vãn Tình, anh liền nói rõ ràng với Kiều Quý Vân:

“Chỉ cần cô ta đừng cố ý tổn thương Vãn Tình nữa thì tôi sẽ không chấp nhặt với cô ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.