Lai Phượng Nghi cũng
không hề bất ngờ hay nói bất cứ điều gì về quyết định của bà Kiều. Nhưng thật ra thì chính là Vãn Tình có hơi chần chừ. Đây chẳng phải có nghĩa
là mỗi ngày cô và Kiều Tân Phàm sẽ ngủ cùng một giường sao? Cô ngẩng đầu nhìn anh, dường như anh không nhìn thấy ánh mắt của cô nên hiển nhiên
là anh cũng không hề cãi lại ý của bà nội.
“Nếu bà nội đã thương chúng cháu như vậy thì chúng cháu nên ở lại thôi.”
Kiều Tân Phàm vui vẻ đồng ý ở lại, đây là một thắng lợi lớn của họ, hiển
nhiên là cũng không thể có tính toán gì xa xôi hơn, còn Kiều Tân Phàm
dường như đang rất vui vẻ, anh nắm lấy tay cô, đưa cô lên lầu.
Căn phòng rất lớn, đây vốn là phòng ngủ của Kiều Tân Phàm, có nhà vệ sinh
riêng, còn có phòng thay quần áo và một cái ban công nho nhỏ, đứng ở đó
thì có thể nhìn thấy phong cảnh dưới lầu. Tuy rằng trời đã tối nhưng khu vực xung quanh biệt thự luôn có đèn chiếu sáng.
Căn phòng đã
được dọn dẹp lại nên không vương một hạt bụi nào, nhưng lại có thêm vài
thứ đồ dùng nữ tính như bàn trang điểm, đây không phải là một chiếc bàn
cổ, mà là thiết kế rất mới, màu sắc lại rất hài hòa với căn phòng. Vãn
Tình hiểu rằng mắt nhìn của bà Kiều không hề có một chút sai sót nào.
Về phần chiếc giường rộng lớn mênh mông kia lại khiến Vãn Tình thở dài nhẹ nhõm, đừng nói là hai người ngủ, để cho bốn người ngủ trên đó cũng
không thành vấn đề.
“Kiều Tân Phàm, anh thật là xa xỉ nha, dùng chiếc giường lớn như vậy.”
Vãn Tình không khỏi thỏa mãn than thở, sau đó cô lại cảm giác được đột
nhiên anh nới lỏng tay, chuyển bàn tay anh ra phía sau lưng cô, ôm cô
vào trong lòng, ngay sau đó thì cô nghe thấy anh thì thầm bên tai.
“Vừa vặn phù hợp với chúng ta!”
Vãn Tình đỏ mặt, cô quay đầu nhìn vẻ mặt thản nhiên và ánh mắt trêu chọc
của anh. Cô không cãi lại gì được cả, lời anh nói là một lời hai ý.
Hơn nữa tư thế này cũng khiến cho người ta cảm thấy mất tự nhiên, Vãn Tình vội vàng tránh khỏi.
“Em mệt rồi, đi tắm rồi đi ngủ thôi.”
Đến khi cô đóng cửa phòng tắm lại thì vẫn cảm giác được ánh mắt đầy ý cười
của Kiều Tân Phàm đang nhìn chằm chằm cô. Vãn Tình khá khó khăn mới bình tĩnh lại được. Đúng vậy, là cô thích Kiều Tân Phàm, ít nhất thì cô cũng không ác cảm với cái ôm của anh, dường như dần dần cô đã thích ứng với
sự dịu dàng, che chở của anh. Chỉ là trong lòng cô vẫn luôn phòng bị,
cô vẫn luôn cẩn thận, vẫn có hơi sợ hãi.
Phòng tắm của nhà họ
Kiều rất lớn, bồn tắm cũng là bồn tắm mát xa khổng lồ, nằm bên trong vô
cùng thoải mái. Vãn Tình nghe thấy tiếng đập cửa, sau đó thì cửa phòng
mở ra, một giọng nói quen thuộc vang lên, cô không nghe rõ lắm nhưng đó
chính là giọng của Lai Tuyết.
“Kiều Tân Phàm, Hạ Vãn Tình, các người như thế này có phải là rất quá đáng không?”
Vãn Tình như nghe thấy tiếng Lai Tuyết vừa nói vừa khóc nức nở. Sau đó Kiều Tân Phàm có nói gì đó, rồi tiếp theo là tiếng đóng cửa.
Vừa rồi
giọng Lai Tuyết rất kích động, dường như không chỉ là bởi vì việc cô và
anh vào nhà họ Kiều ở. Vãn Tình không khỏi tò mò, cô vội vàng ra khỏi
phòng tắm, trong phòng ngủ quả nhiên đã không còn thấy Kiều Tân Phàm đâu nữa. Bên ngoài vừa truyền đến tiếng quát của bà Kiều.
“Khóc lóc sướt mướt, còn ra cái gì nữa chứ? Đây không phải là lỗi của anh cháu, mà là quyết định của bà.”
Vãn Tình không khỏi ngẩn ra, quyết định gì mà lại làm cho Lai Tuyết phát
hỏa như thế. Vãn Tình không tự chủ mà bước đến mở cửa, lập tức cô bị
giật mình bởi dáng người cao lớn đập vào mắt.
Thân hình cao lớn
của Kiều Tân Phàm đứng chắn ở cửa, thấy cô đi ra, ánh mắt anh thoáng trở nên ân cần, nhưng anh không muốn cho Vãn Tình ra ngoài.
Lai
Tuyết đứng cách anh không xa, cả người cô ta run nhè nhẹ, lại thoáng có
âm thanh thút thít. Cô ta khóc trông rất thương tâm, tuy rằng chỉ nhìn
thấy nửa sườn mặt mà thôi nhưng cô có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ chật vật của Lai Tuyết, cô không khỏi thắc mắc.
Quả nhiên, khi Lai Tuyết xoay mặt, cô ta nhận ra là Vãn Tình cũng đang có mặt ở đây, ánh mắt cô ta ánh lên sự oán giận.
“Dựa vào cái gì chứ? Bởi vì các người sẽ kết hôn, nên tôi và Lăng Thiên phải nhường một bước. Cả đời này tôi chỉ yêu một mình Mạc Lăng Thiên, và anh cũng chỉ yêu một mình tôi mà thôi. Vậy thì vì sao nhất định phải chia
rẽ chúng tôi chứ?”
Vãn Tình nghe xong thì cô đã hiểu rõ, cô nhìn
khí thế bừng bừng trong mắt Lai Tuyết kia, như thể đang nói cho cô biết
họ yêu nhau như thế nào. Cô nhìn về phía bà Kiều, lúc này khuôn mặt bà
đã trở nên rất nghiêm túc, bên cạnh là Lai Phượng Nghi cũng chẳng mấy
vui vẻ gì. Vãn Tình hiểu được ý của bà, cô không khỏi mở to mắt ngạc
nhiên.
“Mẹ, làm như vậy có phải là quá tàn nhẫn hay không ạ? Tiểu Tuyết và Lăng Thiên cũng là thật lòng ạ. Chúng nó quen nhau từ lúc hơn
mười ấy tuổi. Con cảm thấy được Lăng Thiên cũng là một người đáng tin
cậy.”
Lời Lai Phượng Nghi nói rất uyển chuyển, nhưng bà Kiều cũng nói rõ suy nghĩ của bà. Việc Vãn Tình và Mạc Lăng Thiên đã từng là vợ
chồng chính là sự xấu hổ của nhà họ Kiều.
Hiện tại Vãn Tình đã được gả vào nhà, cho nên quyết định của bà Kiều hẳn là có lý do của bà.
“Nếu Mạc Lăng Thên thật sự thích cháu thì người cậu ta nên cưới là cháu chứ
không phải là Vãn Tình. bây giờ khi cháu quay về, biết cháu là con gái
nhà họ Kiều chúng ta thì cậu ta lại dễ dàng ly hôn. Loại đàn ông như
vậy, bà nội làm sao mà tin cậu ta được?”
Lời bà Kiều nói cũng rất có lý. Lai Tuyết bị những lời này của bà đẩy vào thế bí, nhất thời cô
ta không đáp lại được. Vãn Tình cảm thán, câu hỏi của bà Kiều thật là
hay. Đột nhiên Lai Tuyết xoay người nhìn Vãn Tình. ánh mắt cô ta ủy
khuất không nói nên lời:
“Nếu lúc trước không phải là anh trai
của hạ Vãn Tình bức cháu thì cháu cũng sẽ không ra nước ngoài, lại càng
không tặng Lăng Thiên cho cô ta!”
Vãn Tình không bao giờ ngờ được rằng Lai Tuyết sẽ nói như vậy. Vẻ mặt cô căng thẳng, cơn tức trong lòng đang ngày một lớn lên. Cô vừa định mở miệng thì Kiều Tân Phàm đã nói
trước:
“Nếu tình cảm mà cũng cho đi cho lại được, vậy thì thứ tình cảm của cô rất là rẻ tiền đi.”
Kiều Tân Phàm nói xong, Lai Tuyết liền tức gận quay đầu nói với Lai Phượng Nghi:
“Mẹ, chúng ta ở đây không được. Rõ ràng biết là họ đã phá con và Lăng Thiên
vậy mà còn bao dung họ như thế.Căn bản là bà nội không hề xem con là
cháu gái mà!”
Nói xong, Lai Tuyết chạy rất nhanh xuống lầu. Phía sau, Lai Phượng Nghi sốt ruột gọi cô ta:
“Tiểu Tuyết, con mau đứng lại!”
Lai Tuyết vừa mới chạy đến cửa thì suýt chút nữa đụng vào một người, người đó là Kiều Quý Vân.