Lại gặp lại Lai
Phượng Nghi, vẫn là dáng vẻ hiền thục, dịu dàng như trước, chỉ là trên
mặt bà ta thoáng mệt mỏi. Sau khi thấy Vãn Tình đến, không rõ là không
nhìn thấy hay là không muốn để ý đến mà bà ta xoay người đi lấy rượu
trái cây đến bên cạnh bàn thức ăn.
Quả nhiên là cô không hề nhìn
thấy bóng dáng Lai Tuyết, nói vậy thì có thể là đã được bà Kiều sắp xếp. Chỉ là Lai Tuyết có lẽ là rất không cam lòng đi. Khóe môi Vãn Tình khẽ
nhếch, chẳng trách đêm hôm qua cô ta lại gọi điện thoại cho cô, hẳn là
buồn bực lắm nhỉ.
Đương nhiên, bà Kiều rất đa mưu túc kế, bà giữ
Kiều Tân Phàm bên cạnh mình để đón tiếp khách khứa, còn cô được bà giao
cho việc trông nom việc sắp xếp tiệc. Tuy rằng Kiều Tân Phàm không bằng
lòng lắm nhưng Vãn Tình đã đồng ý rồi. Bà Kiều làm như vậy cũng không
tính là có hại gì với cô.
Chỉ là ở trong này thì rất dễ đụng phải Lai Phượng Nghi. Hai người có việc của riêng mình, họ không có thù hận
gì với nhau, nhưng bởi vì Lai Tuyết mà Vãn Tình rất khó có cảm tình tốt
với Lai Phượng Nghi. Hơn nữa, vì Kiều Tân Phàm mà cô lại càng khó để cư
xử bình thường với bà ta.
“Cô chủ, cô cứ đứng bên ngoài, để tôi làm là được rồi.”
Chị Dương thấy Vãn Tình bận rộn nên vội vàng chạy đến đỡ lấy cái khay trái
cây. Vãn Tình cũng ngạc nhiên khi chị Dương lại cẩn thận như thế. Cô lại nghe thấy chị ta nói:
“Là cậu chủ đặc biệt dặn dò, nói không được để cho cô xảy ra chuyện gì. Cho nên, cô chủ cứ ngồi nghỉ ngơi ở đó là được rồi!”
Chị Dương cũng không có vẻ cố ý nịnh hót mà là đang nói thật. Vãn Tình
không khỏi nhìn ra ngoài, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt nho nhã của Kiều Tân Phàm đang mỉm cười, anh thành thạo giúp bà nội tiếp khách, thỉnh
thoảng anh cười rộ lên khiến bà Kiều cũng vui vẻ.
Ngay đúng lúc
Vãn Tình đang định xoay đi thì Kiều Tân Phàm xoay đầu lại nhìn cô, ánh
mắt hai người giao nhau. Vãn Tình nhìn thấy ý cười trong mắt anh, cô vội vàng mỉm cười đáp trả. Hành động của hai người rất đơn giản, nhưng cũng có cảm giác vô cùng thân thiết. Vãn Tình bưng một ly nước trái cây chậm rãi uống, đột nhiên cô nghe thấy có tiếng ai đi về phía mình.
“Cô Hạ!”
Vãn Tình không khỏi quay đầu, cô nhìn thấy Lai Phượng Nghi vẫn đang bưng
khay salad được bày biện đẹp đẽ, bà ta vừa như đi ngang qua, lại như
đang dừng lại. Vãn Tình ngẩn ta, cô không ngờ rằng bà ta sẽ nói chuyện
với mình.
Vãn Tình cũng không trả lời mà chỉ nhìn Lai Phượng Nghi, bà ta như có gì muốn nói, hiển nhiên là về Lai Tuyết đi.
Chỉ thấy Lai Phượng Nghi nhìn cô một cái, sau đó lại quay đầu nhìn Kiều Tân Phàm ở bên ngoài kia nhưng anh đã đi sang chỗ khác nên không thấy anh
đâu nữa.
“Rất rõ ràng, cô và Tân Phàm là thật lòng yêu thương mhau.”
Vãn Tình không ngờ được Lai Phượng Nghi sẽ nói như thế, hay là vừa rồi cô
và Kiều Tân Phàm ‘liếc mắt đưa tình’ bị bà ta thấy được? Vãn Tình thoáng xấu hổ, cô cố tỏ ra bình tĩnh và cảnh giác, cái gọi là vừa đánh vừa xoa như thế này thì ai cũng có thể làm ra được.
“Cho nên?”
Vãn Tình nhận thấy rõ ràng là bà ta vẫn còn câu sau muốn nói, cô cũng thật sự hiếu kỳ xem bà ta sẽ nói gì.
“Cho nên ~ tôi sẽ không ngăn cản hai người bên nhau, cũng mong cô Hạ độ
lượng, đừng chấp nhặt với Tiểu Tuyết nữa. Nếu con bé có điều gì không
đúng thì tôi xin lỗi cô. Mong cô Hạ hiểu rằng nếu cứ thù hận thì không
thể có được tình yêu đâu. Tình yêu chân chính là điều mà ai cũng muốn
cả, nếu cô đã có hạnh phúc của chính mình thì sao lại không thể buông
tha cho người khác chứ?”
Lai Phượng Nghi nói hết sức tự nhiên, bà ta thành khẩn, nhưng thật ra lời bà ta nói cũng có lý. Chỉ tiếc là Lai
Tuyết không xứng đáng có được sự tha thứ của cô. Còn Lai Phượng Nghi căn bản không hiểu được tâm tình của cô và Kiều Tân Phàm hay chỉ là bà ta
không biết xấu hổ chứ?
“Tôi nghĩ là bà Lai đã tìm nhầm người rồi. Tôi và Tân Phàm cũng không có ý buông tha cho ai. Nếu như con gái phạm
lỗi mà người mẹ có thể bù lại được thì tất cả những người xấu hại người
đều nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật rồi. So với việc muốn tôi tha cho con gái bà thì chi bằng hãy nói cô ta đừng có tiểu nhân mà hãm hại tôi nữa. Tôi và Tân Phàm chỉ vừa đến bên nhau, nhưng chúng tôi hiểu rõ rằng là
vợ chồng thì phải có trách nhiệm và đạo nghĩa.”
Vãn Tình mỉm cười nói xong, chỉ thấy khuôn mặt vốn luôn bình thản Lai Phượng Nghi tái
nhợt, bà ta mở to mắt nhìn, ánh mắt chứa đầy sự hoài nghi, như thể hận
không thể giáo dục cô một bài.
“Cô ~ như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ tự làm hại bản thân mất đi hạnh phúc!”
Cuối cùng Lai Phượng Nghi khôi phục lại sự kiêu ngạo, nghiêm túc chỉ rõ ra rằng bà ta rất bất mãn với Vãn Tình.
“Bà Lai, bà đang nguyền rủa tôi và Tân Phàm sẽ không có kết cục tốt sao?
Như vậy thì Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên sẽ hạnh phúc chắc?”
Vãn
Tình bình thản hỏi lại, Lai Phượng Nghi bị cô chọc giận, bà ta không
thèm nói chuyện với cô mà xoay người bỏ đi, bỏ lại một mình Vãn Tình
đứng ở đó. Bất giác cô bật cười, có thể khiến cho Lai Phượng Nghi chịu
hạ mình mà cầu tình như thế thì xem ra người mẹ này cũng thật lòng rất
yêu thương con gái của mình.
Bữa tiệc kéo dài rất lâu. Đến lúc
Vãn Tình cùng Kiều Tân Phàm tiễn từng vị khách ra về thì cũng đã là chín giờ rưỡi tối. Cổ họng bà Kiều hơi đau rát, rõ ràng là hôm nay bà đã rất vui vẻ. Đối với một bà cụ tám mươi ba tuổi mà nói thì có thể khỏe mạnh
như vậy thật sự là một việc rất đáng mừng.
“Bà nội đã mệt mỏi cả một ngày rồi, bà mau nghỉ ngơi đi ạ!”
Khi khách khứa đã về hết, Kiều Tân Phàm cẩn thận đỡ bà vào phòng khách, còn Vãn Tình đã dâng trà lên mời bà.
“Bà nội uống ngụm trà để cổ họng dịu lại đi ạ!”
Bà Kiều nhận lấy tách trà, như thể bà có chút hoài nghi, Vãn Tình và Kiều
Tân Phàm vẫn phối hợp rất ăn ý, điều này làm cho sắc mặt bà dịu đi không ít.
“Nếu như các cháu đều đến đây vào tiệc mừng thọ ta, khiến
cho bà tự hào thì bà cũng đồng ý hôn sự của các cháu, nhưng cũng đừng
làm quá ồn ào. Từ nay trở đi đừng đi nữa, hai cháu về nhà sống đi.”
Vốn là Vãn Tình đang đợi bà Kiều nói xong thì đi về nghỉ ngơi, vừa rồi cô
chạy qua chạy lại cũng rất mệt mỏi rồi. Nhưng không ngờ bà Kiều lại yêu
cầu như thế, nhất thời vãn Tình hơi chần chừ, cô đang muốn nói thì Kiều
Tân Phàm đã nói trước:
“Bà nội, như thế không tốt lắm đâu ạ!”
Bên kia, Lai Phượng Nghi đang xoay người đi về phía này, bà Kiều sao lại
không rõ ý của Kiều Tân Phàm chứ. Vẻ mặt bà trở nên nghiêm túc:
“Trong căn nhà này bà nội vẫn còn sống, ta cho các cháu vể sống thì cứ về. Bà đã bảo chị Dương sắp xếp lại phòng rồi.”