Trên đường đi vào
biệt thự nhà họ Kiều từ rất xa đã có những chiếc xe hạng sang đậu thành
một hàng dài, tuy không phải là những mẫu xe mới nhất, nhưng tuyệt đối
không phải thuộc hàng lỗi thời. Trong số những chiếc xe này có một chiếc xe đạp rất cổ điển, dù là xe đạp nhưng nhìn là biết ngay cũng rất có
giá trị, người quen của nhà họ Kiều đều thuộc vào hàng cao quý.
Còn Kiều Tân Phàm chỉ lái chiếc xe mà bình thường anh vẫn hay dùng. Dường
như anh không có hứng thú lắm với các dạng xe cộ, ngoại trừ lần gặp phải Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên, vì muốn cho cô nở mặt nở mặt kia ra thì
sau đó không hề thấy anh đi chiếc xe thuộc vào hàng hiếm như thế nữa.
Trong cuộc sống phải biết thu liễm, hơn nữa người có tiền thì càng phải
hiểu đạo lý này, đây không chỉ là nhận thức mà còn là một thói quen.
“Kiều Tân Phàm, có phải là sau lần gặp Lai Tuyết đó thì anh đã thay đổi rồi à?”
Vãn Tình không khỏi nhớ đến lần đó, Kiều Tân Phàm ăn vận rất nổi bật, cả
người toát ra một phong thái hào hoa, tao nhã. Sau đó cô bị nhận sự chỉ
trích của Lai Tuyết và sự hiểu lầm của Mạc Lăng Thiên, cùng với việc
Kiều Tân Phàm không ngừng tỏ ra hối lỗi muốn sửa chữa lỗi lầm mà anh đã
gây ra trong bữa tiệc đính hôn.
“Là anh hại em bị người ta nhục nhã.”
Vãn Tình nhận ra được biểu cảm kinh ngạc xen chút áy náy của Kiều Tân Phàm. Dĩ nhiên là anh thừa nhận rằng lúc đó anh đối chọi gay gắt với Lai
Tuyết. Nhưng mà thật sự lúc đó anh thật sự muốn lừa cô sao?
“Xem ra lần đó bị người ta sỉ nhục cũng đáng lắm.”
Bây giờ nghĩ lại, Vãn Tình cũng không muốn cứ truy cứu lỗi lầm của anh, chỉ là khi nhớ lại chuyện cũ, cô vẫn hơi tự giễu. Nhưng Kiều Tân Phàm vẫn
bắt lấy tay cô, anh nói:
“Nếu như lúc đó Hạ Vãn Tình không kiên
trì mà cứ lợi dụng anh để đối phó với Lai Tuyết thì có lẽ anh vẫn không
nhận ra được rằng bản thân đã sai ở đâu.”
Vãn Tình đón nhận ánh mắt sáng ngời của Kiều Tân Phàm, cô bất giác bật cười:
“Được Kiều công tử yêu, tiểu nữ đây cũng coi như là trong họa có phúc!”
Kiều Tân Phàm bị Vãn Tình chọc cười, hai người chẳng những không hề nảy sinh ngăn cách mà ngược lại càng thêm hòa hợp.
Hai người vừa đến thì đã có bao nhiêu ánh mắt dồn vào họ. Kiều Tân Phàm tỏ
ra thản nhiên, anh vui vẻ nắm lấy tay Vãn Tình, cùng cô đi chào hỏi vài
vị khách lớn tuổi.
“Đây là cháu nội Tân Phàm của chị Kiều.”
Vừa nói xong, những người phụ nữ lớn tuổi lập tức đánh giá Kiều Tân Phàm. Lập tức anh tươi cười nói:
“Xin chào ông bà ạ, cháu đã đến trễ rồi.”
Những người đó đánh giá xong thì liền tán dương, sau đó họ lại nhìn sang Vãn
Tình, có người nhận ra, có người không. Về vấn đề hôn nhân của cô, người thông minh thì tự nhiên sẽ không đề cập đến ở đây. Dù cho có cố ý hay
không thì vuốt mặt phải nể mũi. Nếu như bà Kiều đã cho phép cháu trai
mình đưa cô đến đến đây thì hẳn là bà đã chấp nhận rồi.
“Cô gái xinh đẹp này là?”
Quả nhiên là có người tò mò hỏi. Kiều Tân Phàm cũng rất lễ độ trả lời:
“Đây chính là Hạ Vãn Tình, vợ của tôi.”
Vãn Tình vội vàng mỉm cười. Nhưng những người này đều tỏ ra kinh ngạc, không hẹn mà cùng thở dài:
“Kết hôn rồi à. Chuyện lớn như vậy mà lại không nghe chị Kiều nói.”
Ngay lập tức, giọng bà Kiều vang lên.
“Đúng vậy, thằng bé Tân Phàm này quen biết Vãn Tình, thật đúng là tài tình.
Người làm bà nội như tôi cũng chẳng biết. Hai đứa nó tự động đến Cục dân chính lãnh giấy đăng ký, chỉ suýt chút nữa thì làm bà nội chúng lên cơn đau tim.”
Bà Kiều nửa đùa nửa thật nói, Vãn Tình vừa nhìn sang
thì quả nhiên tuy rằng bà đang mỉm cười nhưng vẻ mặt vẫn có phần cứng
nhắc. Hiển nhiên lúc này đây bà Kiều đã thua cháu trai mình cho nên bà
rất không vui vẻ. Còn Kiều Tân Phàm lại lợi dụng bà làm đòn bẩy, vì để
bảo vệ cô mà anh đã khiến bà buồn lòng, điều này là rất rõ ràng.
Nhưng dù cho như thế nào thì thắng vẫn chính là thắng. Vãn Tình nhìn bà Kiều, sắc mặt bà đoan trang, ung dung. Hôm nay bà mặc một bộ sườn xám xanh
ngọc, bên ngoài khoác áo choàng, đeo một cặp kính lão trông càng trẻ,
càng mốt.
Sau khi bà Kiều giải thích, mọi người có người khen, có người hỏi:
“Nghe nói cô Hạ đây là viên ngọc quý của Thị trưởng Hạ, quả thật là không hổ danh!”
“Hôm nay chị Kiều song hỷ lâm môn rồi!”
“Cháu nội của chị Kiều khi nào thì cử hành hôn lễ vậy? Đến lúc đó tôi nhất
định phải đến, như vậy cũng được thơm lây, lấy thêm chút phúc khí cho
đứa cháu nội không hiểu chuyện của tôi.”
Tuy rằng trong lòng bà
Kiều không hề thoải mái, nhưng chung quy là bà đã chấp nhận thân phận
của Vãn Tình. Cô cũng cẩn thận nhận ra bóng dáng Lai Phượng Nghi đang
đứng gần đó, không hề thấy Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên, không biết là họ có quay về hay không hay là cô không nhìn thấy. Cũng là nên chuẩn bị
trước rồi, lúc này mà Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên bà bước ra thì hiển
nhiên là sẽ bị xấu hổ.
“Đúng vậy, hôm nay nhân dịp tiệc mừng thọ
tôi, cũng là định ngày hôn sự cho hai cháu. Nếu mà không cho chúng nó
kết hôn thì thằng cháu này cũng chẳng cho tôi mặt mũi nào nữa đâu.”
Lời bà Kiều nói thỉnh thoảng vẫn là muốn biểu đạt trong lòng mình không
vui. Nhưng Kiều Tân Phàm đã bắt kịp lúc vội vàng chạy lại nịnh bà:
“Bà nội khổ tâm vì cháu, cháu rất cảm kích. Cho nên hôm nay cháu đã đặc
biệt chuẩn bị quà cho bà. Thêm một năm, bà nội lại thêm một tuổi, chúc
bà nội sinh nhật vui vẻ, cười đẹp hơn cả hoa, sáng hơn cả ánh trăng.”
“Vãn Tình cũng rất biết ơn bà nội đã thành toàn cho chúng cháu. Chúc bà nội mãi mãi xinh đẹp, càng lớn tuổi càng khỏe mạnh!”
Hai người vội vàng nói lời ngọt ngào, bà Kiều nghe xong, vẫn chưa nói gì cả. Mọi người xung quanh còn cổ vũ:
“Ôi, chị Kiều, thật sự là rất có phúc. Cháu trai, cháu dâu đều rất hiểu chuyện như vậy, chị Kiều sẽ chờ được bế chắt đi!”
Người đó vừa nói xong, bà Kiều nhất thời quay phắt lại, còn Vãn Tình cũng hơi bối rối, để cổ vũ mà vị kia còn có thể nhắc đến cả ‘chắt nội’ nữa.
“Bà nội yên tâm, cháu và Tiểu Tình sẽ cố gắng, cam đoan bà sẽ sớm được bế chắt!”
Kiều Tân Phàm cũng không hề khách khí mà còn nói thêm vào như thế. Rốt cuộc bà Kiều cũng cười nói:
“Bà nội đang chờ đây. Hy vọng các cháu sống vui vẻ, đừng cãi nhau, có thể yêu thương thấu hiểu nhau là tốt rồi.”
Nửa như nhắc nhở, nửa như chờ mong. Vãn Tình hiển nhiên có thể hiểu được câu này hơn phân nửa là bà đang nói cho cô nghe.
“Bà nội yên tâm, chúng cháu nhất định sẽ tôn trọng, yêu thương nhau!”
Kiều Tân Phàm vâng lời, bà Kiều liền gật đầu dặn dò họ:
“Một khi đã như vậy thì hai cháu giúp bà nội đón tiếp các trưởng bối, đã trễ rồi đấy.”