Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 117: Chương 117: Thừa thắng xông lên (Phần 15)




“Anh hy vọng Vãn Tình mãi mãi là chính mình một cách chân thật nhất trước mặt Kiều Tân Phàm. Khi em muốn khóc thì cứ khóc, thích cười thì liền cười, không cần phải kìm nén, giấu diếm cảm xúc của mình như thể không có chuyện gì.”

Giọng Kiều Tân Phàm hệt như không khí trong lành sau cơn mưa ngày hè, gột rửa mọi sự bất an trong lòng Vãn Tình. Cô bất giác đáp trả cái nắm tay mạnh mẽ của anh, môi cô cong thành một nụ cười.

Phía sau, một chiếc xe Porsche màu đỏ vượt qua xe của Kiều Tân Phàm, chiếc xe mới của Lai Tuyết như bộc lộ cơn thịnh nộ của chủ nhân.

Đến khi Kiều Tân Phàm và Vãn Tình về đến sảnh lớn nhà họ Kiều, Lai Tuyết đi lên lầu với vẻ mặt cực kỳ khó coi như thể vừa cãi nhau với ai vậy, còn chị Dương thì ngượng ngùng tránh đi làm việc, có vẻ như chị ta vừa bị mắng.

Không thể ngờ một Lai Tuyết dịu dàng, quyến rũ ngày thường lại mắng chửi người như vậy.

Mà bên cạnh, vẻ mặt của bà Kiều và Lai Phượng Nghi cũng không hề dễ chịu. Nhìn thấy Kiều Tân Phàm và Vãn Tình về nhà, nét mặt bà Kiều mới sáng sủa hơn phần nào.

“Bà nội, chúng cháu đã về ạ.”

Vãn Tình mở miệng chào hỏi trước, còn Kiều Tân Phàm đi phía sau mang theo vài thứ linh tinh, lúc này bà Kiều mới thật sự vui vẻ.

“Các cháu cũng đừng chỉ lo lãng mạn một mình bên ngoài như vậy, thỉnh thoảng phải về ăn cơm với bà nội chứ.”

Bà Kiều nói như vậy, hai người cũng không thể không đáp ứng. Bà phất phất tay, không nhiều lời, mà chỉ để họ lên lầu. Nhưng sau đó Vãn Tình lại nghe thấy bà Kiều nói với Lai Phượng Nghi.

“Phải để ý một tý, trông chừng con mình cho tốt, đừng để cho con bé nghĩ rằng có tiền thì hay ho, lại càng đừng sống chết không buông tay một người đàn ông, dạy cho con bé phải mở to mắt ra mà nhìn.”

Lời này chính là nói Lai Tuyết, nhưng lại nói cho Lai Phượng Nghi nghe. Vãn Tình tin rằng vẻ mặt bà ta hẳn là đang nhục nhã.

“Mẹ, bình thường Tiểu Tuyết không như vậy đâu ạ, có thể là hôm nay có chuyện gì không vừa ý ạ.”

Bà Kiều lên giọng nói:

“Vãn Tình và Tân Phàm dù có không vui cũng không thấy chúng la hét, đây là do không được dạy dỗ.”

Lời này bà Kiều nói thật sự rất thâm sâu, cũng xem như là đang giáo huấn Lai Phượng Nghi, bà ta trực tiếp trầm mặc xoay người bỏ đi. Còn Vãn Tình vừa đóng cửa lại, cô không để tâm đến động tĩnh dưới lầu nữa mà nhìn Kiều Tân Phàm, cô không khỏi cười nói:

“Bà nội của anh thật đúng là lợi hại, hẳn là đã chọc tức họ rồi.”

Kiều Tân Phàm bước đến ôm lấy thắt lưng cô, anh nói:

“Bà nội là người giữ gìn hòa bình thế giới, bà chỉ muốn nhà họ Kiều vĩnh viễn tỏa sáng rực rỡ, đáng tiếc thế sự luôn khó đoán.”

Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại, mỗi một việc mà bà Kiều làm, tuy rằng có hơi quá mức cứng rắn, nhưng không có chuyện nào là không vì nhà họ Kiều. Đáng tiếc, thời đại này chính là như thế, con cái luôn không thể hiểu được tấm lòng của cha mẹ, mà cứ luôn phản nghịch, người khác càng ngăn cản thì càng chấp nhất.

“Sau này chúng ta phải ngoan ngoãn một chút để làm cho bà vui vẻ.”

Vãn Tình chân thành nói, tuy rằng bà Kiều từng dùng lời lẽ nghiêm khắc ngăn cản họ, nhưng bà không có ý xấu. Sau khi đã chấp nhận họ, thì bà đã luôn muốn cố gắng gìn giữ.

“Ừ, nếu chúng ta nhanh chóng sinh chắt trai cho bà thì hẳn là bà sẽ càng vui vẻ.”

Khi Kiều Tân Phàm nói lời này, anh ngắt ngắt mũi Vãn Tình theo thói quen, sự cưng chiều này không hề giống như giả vờ, khiến cô cảm thấy áy náy vì sự mất mát và không tin tưởng anh trước đây của mình.

“Tân Phàm ~”

Khi cô ngẩng đầu nhìn Kiều Tân Phàm, cảm xúc của cô đã biểu hiện hết trên mặt, cô nhón chân, khẽ hôn lên môi Kiều Tân Phàm, sau đó hơi đỏ mặt nhìn anh nói:

“Xin lỗi anh!”

Kiều Tân Phàm cũng ôm cô vào lòng, tiếng cười buồn trầm phát ra từ lồng ngực anh, tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc Vãn Tình, anh cất giọng đầy mê hoặc nói:

“Là do anh đã không cho em niềm tin, không phải là lỗi của em.”

Vãn Tình không khỏi vòng tay ôm lấy thắt lưng Kiều Tân Phàm, cô chôn mặt trong ngực anh, nhỏ nhẹ nói:

“Chúng ta là vợ chồng, nếu anh muốn ~”

Nhưng lời Vãn Tình chưa nói xong thì Kiều Tân Phàm đã nâng mặt cô lên, vẻ mặt anh thoáng nghiêm túc.

“Nếu anh muốn thì anh cũng muốn em cam tâm tình nguyện, chứ không phải vì trách nhiệm vợ chồng. Mệt mỏi cả ngày rồi, em tắm rửa rồi đi ngủ đi.”

Vãn Tình nhìn thấy vẻ mặt Kiều Tân Phàm từ nghiêm túc chuyển thành quan tâm, lại có phần hơi tức giận. Vừa rồi cô đã nói gì sai sao? Cô chỉ là nhắc với anh thôi mà.

Nhưng lời Kiều Tâm Phàm nói cũng không hề sai, từ khi cô bị lời Lai Tuyết nói về Kiều Tân Phàm tác động đến tâm tình thì lòng cô cũng không còn bình tĩnh như trước.

Vì thế, vốn là đêm nay hai người thật sư vui vẻ, nhưng họ chỉ ôm nhau lặng im nghỉ ngơi. Đương nhiên Vãn Tình biết rõ rằng Kiều Tân Phàm không hề ngủ, xem ra mấy món kia không có tác dụng với anh rồi.

Dù sao thì chỉ mới ăn vài ngày thôi, có vẻ như hiệu quả còn chưa rõ ràng. Vãn Tình lạc quan nghĩ như vậy, rồi cô chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau, trong lúc dùng bữa sáng, vốn không bao giờ nhìn thấy bóng dáng Lai Tuyết, nhưng lúc này cô ta lại im lặng ngồi ở chỗ kia dùng cơm. Cô ta cúi đầu nên không thấy rõ lắm khuôn mặt cô ta.

“Con sao vậy ăn ít như thế. Không vui sao?”

Kiều Quý Vân hỏi cô ta, Vãn Tình nghĩ đây khẳng định là Lai Phượng Nghi đã nói gì đó với Kiều Quý Vân. Đương nhiên Vãn Tình cũng rất tò mò, đột nhiên Lai Tuyết đau lòng, tức giận như vậy là vì cái gì? Hôm qua cô ta tìm anh trai cô, Hạ Vãn Dương, là tại sao?

“Cha!”

Lai Tuyết ngẩng đầu, cô ta nhìn thấy vẻ mặt tràn đầyquan tâm của Kiều Quý Vân, đôi mắt cô ta sưng đỏ, nhưng lại liếc Vãn Tình một cái, sau đó mới mở miệng nói:

“Cha, cha có thể trợ giúp Mạc Lăng Thiên một lần không ạ?”

Vãn Tình không khỏi ngầng đầu liếc nhìn Lai Tuyết, ánh mắt và thần thái cô ta có vẻ như vô cùng lo lắng. Không bàn đến việc Mạc Lăng Thiên xảy ra chuyện gì cần cô ta đi khắp nơi cầu xin, chỉ bằng tấm lòng của cô ta thì có thể thấy rõ cô ta thật lòng yêu Mạc Lăng Thiên, so với Hạ Vãn Tình cô thì chỉ có hơn chứ không có kém.

Quả nhiên Kiều Quý Vân ngẩng đầu, ông nhìn Lai Tuyết, thoáng trầm ngân, sau đó hỏi:

“Chuyện gì vậy? Tài chính không đủ, quan hệ không đến? Đây là chuyện mà Mạc Lăng Thiên có thể xử lý tốt, không cần con giúp đỡ đâu.”

Quả nhiên lời nói này của Kiều Quý Vân mà mặt cô ta trắng bệch, cô ta cãi lại:

“Mẹ vì cha mà phải nhịu nhục nhã, dẫn theo con đi lưu lạc bên ngoài rất nhiều năm. Yêu một người thì muốn giúp người đo thì không được sao ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.