Lời này của Lai Tuyết rất có khí thế, và đương nhiên rất có lực tác động.
Vì câu này của cô ta mà mọi người đều dừng động tác dùng bữa, ngay cả bà Kiều cũng không thể không nhìn cô ta. Hiển nhiên mặt Lai Tuyết co quắp, câu nói này của cô ta có hơi nhạy cảm, nhưng lại rất hữu dụng. Quả
nhiên khi Lai Phượng Nghi trừng mắt nhìn cô ta, Kiều Quý Vân cũng thả
lỏng hơn, không thể phủ nhận sự uy hiếp của Lai Tuyết với ông.
Ngay thời điểm khi Kiều Quý Vân chần chừ chuẩn bị mở miệng thì bà Kiều đã lên tiếng trước.
“Không được, tiền của nhà họ Kiều không phải dùng để cháu mua tình cảm của một người đàn ông. Cháu đừng mang cha mẹ ra làm ví dụ.”
Lời bà Kiều
nói rất đúng, bà nói xong thì không thể không dời tầm mắt vốn đang nhìn
Kiều Quý Vân sang Kiều Tân Phàm và Vãn Tình, rõ ràng bà cũng lo lắng về
cảm nhận của họ.
Đúng vậy, nếu đứng trên vị trí của mẹ Kiều Tân
Phàm và Vãn Tình thì sao. Cô không khỏi cảm kích nhìn bà Kiều, sau đó cô cũng nghiêm mặt nhìn Lai Tuyết, như thể không muốn thương lượng.
“Bà nội, vì sao bà luôn thiên vị họ chứ ạ? Cháu thật lòng yêu Lăng Thiên mà. Tại sao chứ?”
Sao Lai Tuyết lại không cảm nhận được sự che chở mà bà Kiều dành cho Vãn
Tình, điều này làm cho cô ta phẫn hận, bất bình. Đôi mắt đang sưng đỏ
cũng trừng lớn, tỏ ra rất kiên quyết nhìn bà Kiều.
“Nếu cháu đồng ý với bà nội rằng sẽ không cưới Mạc Lăng Thiên, mà chỉ mong cha giúp anh ấy một lần, như vậy có thể chứ ạ?”
Đột ngột Lai Tuyết nói ra điều này khiến mọi người kinh ngạc, đôi mắt cô ta hơi long lanh ánh nước. Dáng vẻ cô ta thề sống chết cũng muốn trợ giúp
Mạc Lăng Thiên rất động lòng người. Nhưng bà Kiều cũng không dễ dàng mắc mưu cô ta.
“Thật à?”
Vẻ mặt bà Kiều thật sự nghiêm túc, còn bên cạnh, Lai Phượng Nghi đã mở miệng ngăn cản.
“Tiểu Tuyết, con làm cái gì vậy, sao lại dám bàn điều kiện với bà nội chứ?”
“Cháu đồng ý, tất nhiên là thật ạ.”
Lai Tuyết cũng không để ý tới Lai Phượng Nghi mà vẫn chỉ nhìn bà Kiều. Vãn
Tình không thể không bội phục dũng khí này của Lai Tuyết, so với những
gì cô đã làm cho Mạc Lăng Thiên trước kia, thì Lai Tuyết lại xuất phát
từ trái tim. Cho nên cô ta đã bỏ đi được ba năm, nhưng rồi lại trở về,
cướp đi Mạc Lăng Thiên sao?
Bởi vì yêu sâu sắc, cho nên mới cam tâm tình nguyện làm mọi thứ vì anh ta sao? Chỉ sợ anh ta không biết, cũng không cảm kích.
“Bà nội, nếu Tiểu Tuyết đã đồng ý sẽ không cưới Mạc Lăng Thiên, chúng ta cứ giúp Mạc Lăng Thiên một lần đi ạ. Vừa đúng lúc không phải là cha bảo sẽ giao cho cháu hạng mục hải cảng kia sao? Chúng ta cũng có đủ vốn lưu
động, giúp đỡ Mạc Lăng Thiên một lần cũng xem như là đầu tư cho nhà họ
Kiều, chẳng phải là một chuyện tốt hay sao ạ?”
Người nói lời này
không phải là ai khác mà chính là Kiều Tân Phàm, anh đang ung dung lau
miệng, dáng vẻ anh như thể đang xem kịch hài vậy. Anh nói như vậy, khiến Lai Tuyết quả nhiên cũng không dám tin mà nhìn anh chăm chú. Cô ta hẳn
là không ngờ rằng Kiều Tân Phàm sẽ giúp cô ta.
Vãn Tình cũng bất
giác nhíu mày nhìn dáng vẻ của Kiều Tân Phàm, không giống như anh đang
nói đùa, mà là thật sự muốn giúp đỡ Mạc Lăng Thiên. Nhất thời cả Vãn
Tình và Lai Tuyết đều không nói gì cả, bà Kiều cũng trầm mặc nhìn anh.
“Quý Vân ~”
Lai Phượng Nghi nhìn thấy sắc mặt thoáng nặng nề của Kiều Quý Vân. Ông cũng không trả lời Lai Phượng Nghi mà ông ngẩng đẩu nhìn Kiều Tân Phàm, ánh
mắt ông nửa như đánh giá, nửa như lạnh lùng, bất đắc dĩ.
“Cha,
hạng mục khu nghỉ mát này của Mạc Lăng Thiên là một hạng mục lớn, cần
nguồn tài chính lớn. Nếu như nhất thời tiền vốn xoay vòng thì thật ra
cũng rất bình thường. Theo như tài lực của Mạc thị, con tin rằng Mạc
Lăng Thiên sẽ nhanh chóng phục hồi. Đến lúc đó, xem như là nhà họ Kiều
đã tạo công đức, cũng là khiến cho Tiểu Tuyết yên tâm.”
Lời Kiều
Tân Phàm nói rất dễ nghe, mà bà Kiều cũng không ngăn cản nữa, Lai Phượng Nghi thì chỉ nhíu mày. Vãn Tình nhìn dáng vẻ tự tin, thong dong của
Kiều Tân Phàm. Hiển nhiên lời anh nói có căn cứ, Kiều Quý Vân không
nhiều lời, ông chỉ khẽ gật đầu nói:
“Con nói rất đúng. Bất quá, chỉ sợ Mạc Lăng Thiên sẽ không chấp nhận sự giúp đỡ của chúng ta.”
Kiều Quý Vân vừa nghiêm túc nói, ông vừa xoay sang nhìn Lai Tuyết như thể
muốn nhắc nhở. Lai Tuyệt hơi ngập ngừng, nhưng cũng phải đáp lại:
“Con sẽ nói với anh ấy.”
Một bữa sáng cuồn cuộn vũ bão, nhưng rốt cuộc lại trở nên hài hòa, như thể
nhà họ Kiều thật lòng muốn giúp Mạc Lăng Thiên, chỉ sợ người ta không
đồng ý mà thôi. Nhưng thật ra vẻ mặt Lai Tuyết thoáng chần chừ, ưu tư,
cô ta vội vàng ra ngoài.
Đúng vậy, Kiều Tân Phàm nói là giúp đỡ,
ít nhiều thì người ta cũng đâu thể yên tâm. Vãn Tình ăn uống xong xuôi,
cô chào bà Kiều và Kiều Quý Vân xong nhưng cô vẫn chưa đi, mà nhân dịp
lúc Kiều Tân Phàm đi lấy xe, cô chạy vào bếp dặn dò chị Dương vài việc.
Chị Dương hơi kinh ngạc, nhưng thật ra khi nhìn thấy Vãn Tình, chị tỏ ra vui vẻ, cung kính.
Sau khi Vãn Tình lên xe của Kiều Tân Phàm, cô không hỏi anh lý do, nhưng anh cũng cười nói:
“Đây chẳng phải là hạng mục mà cha em tặng cho anh sao? Nếu nhà họ Kiều biết cách dùng thì đâu sẽ vào đấy, chỉ sợ căn bản là Mạc Lăng Thiên sẽ không đồng ý.”
Kiều Tân Phàm vừa nói xong, Vãn Tình hiển nhiên đã hiểu ý anh. Kiều Tân Phàm chẳng phải là muốn lấy lại đặc quyền vốn đã bị Mạc Lăng Thiên lấy đi sao? So với nói là vì mặt mũi của cha, thì chi bằng
cứ nói mà bị thể diện của cô đi, như vậy thì cha mẹ cô sẽ càng tôn trọng Kiều Tân Phàm.
Nhưng nếu như Mạc Lăng Thiên trúng thầu thì chẳng phải là dễ dàng chắp hai tay tặng hạng mục này cho nhà họ Kiều hay sao. Có thế thấy rõ là Lai Tuyết tự cho là thông minh, cho nên Vãn Tình cũng hiểu được chuyện mà Kiều Quý Vân và Kiều Tân Phàm lo lắng, rằng Mạc
Lăng Thiên sẽ không đồng ý.
“Bất quá thì có Lai Tuyết ở trung
gian phối hợp, có lẽ sẽ có tác dụng. Anh nghĩ phỏng chừng là Mạc Lăng
Thiên đã bị ai đó bán đứng, bằng không thì tiền vốn cũng sẽ không xoay
vòng như vậy.”
Ai đã ngáng chân Mạc Lăng Thiên chứ, nhất thời Vãn Tình không thể tưởng tượng được. Cô lại nhớ đến lời mà Hạ Vãn Dương
nói, rằng nhà họ Hạ sẽ không ngăn cản Mạc Lăng Thiên phát triển. Nếu
không phải là cha cô ra mặt thì còn có thể là ai chứ?
“Mạc Lăng
Thiên không thể đến nông nỗi tiền vốn xoay vòng, cần đến sự giúp đỡ của
Lai Tuyết. Bằng danh dự và địa vị hiện tại của anh ta, sao có thể làm
khó được anh ta, trừ phi có người có quyền lực đứng phía sau ngăn cản ~”
Khi Vãn Tình tự hỏi như vậy, cô không khỏi nghĩ đến cha cô. Nhưng xét về
tác phong của ông thì sao lại có thể xảy ra chuyện thao túng phía sau
như vậy được?