Vãn Tình cũng không
đi hỏi Mạc Lăng Thiên về việc khu nghỉ mát, cô chỉ chuyên tâm làm việc.
Cô vẫn chưa đến mức có thể rộng lượng xem như chưa từng có chuyện gì mà
đối diện với Mạc Lăng Thiên, chỉ là cô biết rằng lúc này, anh ta còn có
thể xuất hiện trước mặt cô rất nhiều lần nữa, bất quá thì cô chỉ có thể
khiến bản thân thản nhiên mà đối mặt thôi.
“Chị Hạ, em nghe nói chị và con trai của Bí thư Tạ lớn lên cùng nhau sao?”
Lúc sắp tan tầm, Tiểu Quách đưa tài liệu xong thì cũng không đi mà nán lại
hớn hở ngóng tin bát quái. Vãn Tình hơi sửng sốt, nhưng cô cũng không
giấu diếm, mà chỉ lạnh nhạt trả lời:
“Trước kia sống cùng một khu.”
Tiểu Quách gật gật đầu, rồi nhìn Vãn Tình, khâm phục nói:
“Chị Hạ, hiện nay người khiêm tốn như chị quả thật là không nhiều nha.”
Vãn Tình bật cười, lớn lên cùng tên Tạ Sáng đó, cô chẳng hứng thú gì để mà
quảng cáo ầm ỹ đâu. Bất quá thì bây giờ Tiểu Quách hỏi, dường như Vãn
Tình cảm giác được gì đó, đột nhiên cô suy nghĩ, chẳng lẽ là anh ta?
Chẳng lẽ chính là Tạ Sáng đã gây khó dễ cho Mạc Lăng Thiên? Vãn Tình biết
rằng hạng mục khu nghỉ mát đó không chỉ được các doanh nghiệp đầu tư, mà còn được chính quyền địa phương ưu đãi, vì thế cũng có thể xin chính
phủ chi ra. Chẳng phải đây chính là bộ phận mà Tạ Sáng phụ trách sao?
“Sao cô biết được tôi có quen biết với Tạ Sáng?”
Vãn Tình dừng ý nghĩ của mình lại, cô tò mò Tiểu Quách biết tin này từ đâu. Tiểu Quách cũng thẳng thắn nói:
“Hiện tại mọi người đều biết a, mấy ngày hôm trước anh Tạ Sáng cũng rảnh rỗi đến Cục của chúng ta dạo một vòng.”
Sao cô lại không biết nhỉ? Vãn Tình vô tội nhìn Tiểu Quách, cô ấy lập tức hiểu ra:
“Hẳn là cuộc sống hôn nhân của chị Hạ rất ngọt ngào, ông xã lại thương chị
như vậy, chỉ sợ là trong mắt chị, mọi thứ đều như mây bay gió thoảng.”
Vãn Tình thấy Tiểu Quách nói như vậy, cô cũng mỉm cười, quả thật là gần đây cô không hề nghĩ đến việc gì khác, sau khi gả cho Kiều Tân Phàm, dường
như cô trở nên cực kỳ an tâm. Có thể là cuộc hôn nhân trước của cô quá
mức bất an, cho nên khi có được sự quan tâm, che chở của Kiều Tân Phàm,
cô rất quý trọng và thỏa mãn, đến mức cô không còn quan tâm đến việc gì
khác. E là ngay cả khi vô tình đụng phải Tạ Sáng ở dưới lầu, cô cũng
chẳng nghĩ gì nhiều.
“Được rồi, đừng nhiều chuyện nữa, tan tầm thôi.”
Vãn Tình buồn cười nhìn Tiểu Quách, cô nhìn đồng hồ trên máy tính, rồi chuẩn bị thu xếp đồ đạc.
“Chị Hạ, trong hôn nhân, xa cũng tốt mà có thể bên nhau thì càng tốt. Với
tính cách của chị Hạ, chị hẳn là nên được hạnh phúc. So với các công tử
giàu đó và tiểu thư con nhà quan gì gì đó thì chị là người tốt nhất mà
tôi từng gặp nha.”
Lời Tiểu Quách nói rõ ràng là đang so sánh
trắng ra, như đây cũng chính là sự thật. Vãn Tình chỉ cười lạnh nhạt, cô không nói gì thêm, mà chỉ thản nhiên ra khỏi văn phòng. Cô cũng không
thể không tin vào bước ngoặt trong cuộc đời.
Có thể là trước kia
cô thật sự đã đi lầm đường, tình yêu cũng không phải là tất cả, nếu quá
mức chấp nhất thì sẽ chỉ là hại người hại mình.
Bởi vì lời nói
tối hôm qua của bà Kiều, hôm nay Vãn Tình và Kiều Tân Phàm trở về ăn cơm tối, hiển nhiên là bà Kiều rất vui. Bữa tối trên bàn hết sức phong phú, bà Kiều nhìn thấy Vãn Tình về, vẻ mặt luôn luôn uy nghiêm của bà cũng
tràn đầy ý cười. Ban đầu Vãn Tình cũng không hiểu điều gì làm cho bà vui như thế, nhưng dù ra sao thì họ cũng rất vui mừng khi bà Kiều vui vẻ.
Không có ai lại muốn mỗi ngày về nhà đều nhìn thấy sắc mặt không tốt của trưởng bối.
Nhưng khi Kiều Tân Phàm nhìn thức ăn trên bàn, anh
ngẩn ra, không khỏi vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười nhìn Vãn Tình. Cô cũng lơ đễnh nói:
“Thói quen tốt phải nuôi dưỡng dần dần, nếu không lo cho mình thì sau này phải làm thế nào.”
Tuy rằng Vãn Tình chẳng qua là cúi đầu nói thầm, nhưng bà Kiều cũng nghe thấy lời cô nói, bà phụ họa theo:
“Vãn Tình nói rất đúng, sức khỏe của mình mà không lo, lại khiến vợ mình phải lo lắng như vậy, cháu đừng phụ lòng Vãn Tình.”
Lúc này, Vãn Tình đã hiểu được nguyên nhân khiến bà Kiều vui vẻ, điều này
lại khiến cô đau lòng, xem ra thì tật xấu này của Kiều Tân Phàm tuyệt
đối không phải là một chốc một lát, bằng không thì sẽ không có nhiều
người biết như vậy.
Họ cũng không bắt đầu dùng cơm là bởi vì Kiều Quý Vân, Lai Phượng Nghi chưa đến, mà Lai Tuyết cũng chưa quay về.
“Họ sẽ về ngay thôi, nếu mà đói bụng thì chúng ta ăn trước đi.”
Thật ra vừa tan tầm về nên họ cũng không quá đói, nhưng thật ra là bà Kiều
đang rất nóng vội, bà đã sớm bảo chị Dương bày đồ ăn lên, có thể thấy rõ ràng là bà Kiều vẫn luôn mong họ thường xuyên về nhà ăn cơm.
“Hôm nay tâm trạng của bà nội rất không tệ ạ!”
Kiều Tân Phàm cũng không ăn ngay mà anh gắp mấy món rau mà Vãn Tình thích
vào chén cô. Bà Kiều nhìn thấy, ý cười trên môi bà càng sâu.
“Đúng rồi, hôn sự của cháu cuối cùng cũng định xong ngày rồi. Tâm nguyện lớn
nhất của bà nội bao nhiêu năm qua chính la hy vọng cháu có thể cưới được một cô gái mà cháu thật lòng yêu ~”
Bà Kiều xúc động nói, Vãn
Tình nghĩ đến tình cảm giữa Kiều Quý Vân và mẹ Kiều Tân Phàm kết thúc bi kịch như vậy hẳn là đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng bà Kiều. Lời
bà nói cũng như là khẳng định với Vãn Tình, cô không khỏi cảm thấy ấm
áp, ở gia đình này, cô lại càng thêm thoải mái.
“Còn cả Minh Kiều nữa, con bé này không biết khi nào thì có thể khiến cho bà nội bớt lo.”
Bà Kiều chuyển đề tài, Kiều Tân Phàm lập tức an ủi bà:
“Bà nội yên tâm ạ, dù tính cách Minh Kiều có như mưa như nắng, nhưng con bé cũng không có ngốc, hẳn là sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi đâu ạ.”
Nhưng bà Kiều lại lo lắng nói:
“Con gái thì thông minh một chút là đáng yêu, nhưng không thể quá mạnh mẽ.
Huống hồ thay vì đi vào cái vòng luẩn quẩn này thì chi bằng Minh Kiều cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ lập gia đình đi.”
Trong tim bà Kiều quan
trọng nhất hiển nhiên là Kiều Tân Phàm và Kiều Minh Kiều. Bà vừa nói
xong, bên ngoài đã có tiếng đỗ xe, theo sau Kiều Quý Vân và Lai Phượng
Nghi chính là Lai Tuyết và bên cạnh cô ta là Mạc Lăng Thiên mang theo vẻ mặt lạnh lùng đi vào.
Hiển nhiên là Mạc Lăng Thiên bất ngờ đến,
khiến Vãn Tình không khỏi hơi nghiêm túc, cục diện này thật sự không thể khiến cho người ta vui vẻ được. Vãn Tình nhìn sang vẻ mặt của Lai Tuyết cùng dáng vẻ tỉnh táo của cô ta, cô đã cảm giác được có gì đó không ổn.
Bà Kiều vừa nhìn thấy cô ta thì vẻ mặt vốn đang vui vẻ của bà cũng bất
giác trầm xuống. Ban sáng Lai Tuyết vừa đồng ý sẽ không kết hôn với Mạc
Lăng Thiên, mà bây giờ cô ta lại đưa anh ta về nhà, rõ ràng là lật lọng.