Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 120: Chương 120: Thừa thắng xông lên (Phần 18)




Đời người không đơn giản như kịch bản, hào môn không phải là lâu đài cát, nhưng hôn nhân lại là một vở kịch hỗn tạp, các nhân vật trong vở kịch tự nhiên sẽ hiểu được chuyện này.

Đương nhiên là không cần bất cứ ai dẫn dắt thì người ta đã tự mình nhập vai.

Vẻ mặt bà Kiều không còn sót lại chút vui vẻ nào vừa rồi nữa, ánh mắt bà hoàn toàn nghiêm khắc và bất mãn. Còn Vãn Tình đã bất giác trở nên không vui và nghiêm túc hơn ngay khi bốn người họ bước vào.

Sắc mặt Kiều Tân Phàm lạnh lùng như nước, ánh mắt anh tràn đầy sự trào phúng và sắc lạnh khi nhìn bốn người họ bước vào, cũng là vì lời mà Lai Tuyết nói:

“Bà nội, thì ra là anh hai xem cháu là con ngốc.”

Vẻ mặt Lai Tuyết buồn bực, đôi mắt cô ta đã không còn sưng đỏ như trước mà đầy vẻ ủy khuất khiến người ta cảm thấy rất buồn bực.

“Quý Vân, chuyện này là sao?”

Sắc mặt bà Kiều đã sớm trở nên rất khó coi từ khi họ cùng nhau đi vào, lúc này bà càng bất mãn mà hỏi Kiều Quý Vân.

“Là cháu mời chú Kiều và dì ra ngoài dùng trà ạ. Tiểu Tuyết đã làm mọi thứ cho cháu, cháu đều biết hết rồi ạ. Chỉ mong bà nội thành toàn cho chúng cháu ạ.”

Trong ấn tượng của Vãn Tình, cô chưa bao giờ nhìn thấy Mạc Lăng Thiên cung kính như vậy. Vì Lai Tuyết mà anh ta cũng có thể chu đáo và lễ phép như thế. Tim cô vẫn vô tình thắt lại, cô nắm chặt tay, vẻ mặt ngày càng bình tĩnh.

Bà Kiều sửng sốt nhìn Kiều Quý Vân và Lai Phượng Nghi, ánh mắt bà đã bất mãn rõ ràng, như đang trách họ quá nuông chiều con gái.

“Thành toàn? Làm sao ta biết được cậu có thật lòng với Tiểu Tuyết hay không, có bội bạc tình nghĩa hay không?”

Rõ ràng là bà Kiều vốn rất thích Mạc Lăng Thiên, Vãn Tình nhận ra bà Kiều rất nghiêm túc khi quan sát Mạc Lăng Thiên. Nếu không có cuộc hôn nhân của cô và Kiều Tân Phàm thì Vãn Tình tin rằng hiển nhiên là Mạc Lăng Thiên sẽ có thể thản nhiên bước vào chiếm giữ nhà họ Kiều.

Lúc này bà Kiều ép hỏi cũng chính là đang ép Mạc Lăng Thiên phải thừa nhận tình cảm mà anh ta dành cho Lai Tuyết, điều này khiến Vãn Tình không khỏi căng thẳng.

Đúng vậy, dù cho thế nào thì nhìn chồng cũ thề non hẹn biển với người phụ nữ khác, cảm giác này thật sự rất khó khăn, huống hồ đây vốn là hy vọng xa vời mà cô đã từng cố gắng suốt một thời gian dài, đến mức toàn bộ tôn nghiêm và niềm tin bị dẫm nát để rồi không thể không từ bỏ tình cảm ấy.

“Dù cho tương lai có ra sao, Mạc Lăng Thiên cũng sẽ bỏ rơi Lai Tuyết, lại càng không thể cô ấy phải chịu thêm vất vả nữa. Mạc thị xảy ra chuyện khiến cho Tiểu Tuyết phải chịu oan ức là do cháu không chu toàn.”

Lời Mạc Lăng Thiên nói lúc này hệt như một mũi băng sắc nhọn đâm vào tai Vãn Tình, nếu như không có bàn tay ấm áp đang vòng phía sau lưng thì cô sẽ cảm giác cả người hoàn toàn lạnh lẽo. Bởi vì cô cảm nhận được ánh mắt Mạc Lăng Thiên đảo qua cô, sự vô tình ấy khiến tim cô trở nên băng giá.

Đúng vậy, giờ phút này Vãn Tình có thể cảm nhận rõ ràng địch ý và sự lạnh lẽo của Mạc Lăng Thiên, dường như anh ta càng lúc càng chán ghét cô.

“Một khi đã như vậy thì bà nội cũng sẽ nói thẳng ra, nếu thật tình yêu Tiểu Tuyết thì cậu hẳn sẽ chịu được sự khảo nghiệm. Bà nội già rồi, ta không muốn mỗi ngày đều phải sống trong cảnh cãi nhau ầm ỹ. Nếu cậu muốn cưới con bé thì phải tuân thủ điều kiện của ta.”

Lời hứa hẹn của Mạc Lăng Thiên chính là sự trào phúng với Vãn Tình. Nhưng đối với Lai Tuyết và người nhà họ Kiều thì lại là một cảm giác rất khác, khó trách bà Kiều lại đồng ý thỏa hiệp. Vãn Tình cũng hiểu rằng lúc này đây, bản thân cô cũng không tốt hơn Mạc Lăng Thiên là bao.

Bà Kiều chấp nhận và đối tốt với cô chung quy cũng là vì sự kiên quyết của Kiều Tân Phàm, hoàn toàn không phải vì cô nói vài câu xúc động mà có thể thay đổi được.

Bà Kiều thử thách Mạc Lăng Thiên rõ ràng chính là bà đã chấp nhận tình cảm của anh ta và Lai Tuyết.

Vãn Tình nắm chặt tay, móng tay bấm vào da thịt cô, cảm giác thất bại thảm hại sao có thể dễ chịu cho được, cô bất giác mím môi, ánh mắt cô chợt lóe lên lướt qua vẻ mặt mừng rỡ của Lai Tuyết.

“Bà nội có điều kiện gì cứ nói ra đi ạ. Cháu và Lăng Thiên nhất định có thể chịu được thử thách.”

Vãn Tình nhìn vẻ mặt tươi như hoa của Lai Tuyết, và bên kia là Kiều Quý Vân và Lai Phượng Nghi tuy rằng im lặng nhưng đột nhiên cô hiểu rằng sự hiện diện của Mạc Lăng Thiên ở đây lúc này chính là Lai Tuyết đã chiến thắng.

“Thứ nhất, anh hai và chị dâu của cháu sẽ tổ chức hôn lễ, vì thế nếu muốn kết hôn thì hai cháu phải từ từ. Còn về thời gian thì phải ít nhất nửa năm sau.”

Hiển nhiên là bà Kiều đã có sự chuẩn bị, Vãn Tình không khỏi nhìn bà, tuy rằng sắc mặt bà vẫn rất nghiêm túc, nhưng cũng đã sáng sủa hơn.

“Bà nội ~”

Lai Tuyết đang muốn nói gì đó thì Lai Phượng Nghi đã liếc nhìn, Mạc Lăng Thiên lại nắm lấy tay Lai Tuyết để ngăn cản sự bất mãn của cô ta.

“Chúng cháu đồng ý ạ!”

Mỗi lần Mạc Lăng Thiên hứa hẹn là một lần Vãn Tình quặn lòng, không phải là cô đau xót mà là cảm thấy bị sỉ nhục.

“Thứ hai, nếu cậu đã thật lòng muốn kết hôn với Tiểu Tuyết thì cuộc sống sau này hẳn là sẽ phải chạm mặt anh hai và chị dâu. Ta hy vọng các cháu có thể chung sống hòa bình, bất luận quá khứ đã xảy ra chuyện gì, ta không cho phép lại gợi lại chuyện đã qua, nhất là ý muốn trả thù.”

Khi bà Kiều nói lời này, ánh mắt bà không chỉ nhìn Mạc Lăng Thiên mà còn thoáng liếc qua Vãn Tình, cô cảm thấy rùng mình, vẻ mặt cô cũng trở nên khó coi thì lại nghe thấy Kiều Tân Phàm nói:

“Bà nội, chuyện quá khứ thì cứ cho nó qua, nếu thật sự có ý trả thù, thì cũng đừng ép mình. Tiểu Tình, em nói xem có đúng không?”

Từ đầu đến cuối, Vãn Tình biết rõ là anh nắm chặt tay cô, ánh mắt anh cho cô cảm giác nhẹ nhàng, sự ủng hộ và tín nhiệm của anh đã sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô.

Vâng!

Vãn Tình kiên định gật đầu, vẻ mặt cô hết sức nghiêm túc. Sao cô phải giả vờ chứ, đúng vậy, nếu vì Mạc Lăng Thiên mà cô phải ép buộc chính mình thì không đáng.

Yêu cầu này không xem là quá mức, bà Kiều có thể rộng lượng như vậy cũng xem như là bà đã chiếu cố hết mức đến cảm nhận của con cháu rồi. Cuộc hôn nhân thất bại của Kiều Quý Vân cũng đã khiến bà rất tiếc nuối và bất đắc dĩ.

“Thứ ba”

Khi bà Kiều nói lời này, bà cũng không nói ngay mà dừng lại một lúc rồi mới mở miệng:

“Nếu đã có lòng muốn nhận thử thách, vậy thì về sau bất kể như thế nào, cơ hội hợp tác giữa hai nhà Kiều Mạc sẽ càng thường xuyên. Nếu Mạc thị gặp vấn đề, nhà họ Kiều cũng sẽ không thể mặc kệ. Hiện tại chuyện khu nghỉ dưỡng khởi công, bà nội cũng có nghe qua. Vì để tỏ thành ý, Quý Vân, nhà họ Kiều hẳn là cũng nên trợ giúp chứ.”

Kiều Quý Vân vừa ngẩng đầu, ông cũng không nhìn bà Kiều mà quay sang nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Kiều Tân Phàm, khóe môi anh dường như vẫn còn giữ nguyên độ cong vì vừa rồi mỉm cười với Vãn Tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.