Nếu như hai điều kiện trước của bà Kiều rất hợp lý, thì điều kiện cuối cùng lại tương đối kỳ
quặc, Vãn Tình nhớ rõ ràng ban sáng bà Kiều không hề có ý này, người mở
lời giúp đỡ Mạc Lăng Thiên chính là Kiều Tân Phàm mà.
Đương nhiên Vãn Tình chú ý đến ánh mắt của Kiều Quý Vân thoáng nhìn về phía cô, còn bên cạnh thì vẻ mặt Kiều Tân Phàm ẩn hiện đầy ý cười, vừa như dịu dàng, lại vừa như ẩn ý. Nếu cô đoán không lầm thì hiển nhiên điều kiện thứ ba hẳn là Kiều Tân Phàm nói thay cho bà nội.
Vãn Tình không khỏi
nghi hoặc liếc nhìn Kiều Tân Phàm, tuy rằng anh đang cười nhưng cả người anh toát ra đầy khí chất thanh nhã và sắc lạnh khó nhận ra.
So
với hai điều kiện trước, nếu Mạc Lăng Thiên thật lòng muốn cưới Lai
Tuyết thì phải vượt qua điều kiện lớn nhất này. Về phần sau này sẽ ra
sao thì còn chưa nói trước được. Rõ ràng nếu anh ta đồng ý hôn sự với
Lai Tuyết thì sao có thể không phải vượt qua thử thách ác liệt chứ.
Vãn Tình không muốn biết vị trí của Lai Tuyết ở trong lòng Mạc Lăng Thiên,
đây là điều mà nhà họ Kiều muốn biết, còn cô rất chán ghét đáp án này.
“Thưa mẹ, Mạc thị bất quá chỉ là nhất thời không đủ năng lực tài chính, nếu
như chúng ta đầu tư, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả và lợi ích cũng
như phân bố cổ phần của Mạc thị ạ.”
Giọng Kiều Quý Vân vừa như
phản đối, vừa như nhắc nhở, nếu như Mạc Lăng Thiên không đồng ý thì xem
như hai điều kiện vừa rồi cùng với việc bà đồng ý mối quan hệ của họ chỉ như mây bay gió thoảng mà thôi.
Cũng khó trách khi mà Lai Tuyết
nói rằng Kiều Tân Phàm xem cô ta như con ngốc. Việc cô ta thỉnh cầu và
hứa hẹn lúc sáng hiển nhiên là có chút ngu xuẩn khi cô ta dẫn sói vào
nhà như vậy.
Nhưng nếu như có được sự hứa hẹn của người thương thì Lai Tuyết vẫn thắng, cho nên lúc này vẻ mặt Lai Tuyết có vẻ rất sáng sủa.
Hiển nhiên là lúc này Mạc Lăng Thiên rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Vì Lai Tuyết, liệu anh ta sẽ đồng ý thỏa hiệp?
“Tuy rằng điều kiện mà bà nội đưa ra rất hà khắc, nhưng Lăng Thiên cháu vẫn sẽ đồng ý vì Tiểu Tuyết.”
Mạc Lăng Thiên vừa nói xong, vẻ mặt bà Kiều hơi giãn ra, còn lòng Vãn Tình
lại chết lặng, muốn giành được sự tôn nghiêm trước mặt một người không
yêu mình thì cô quả thật đã là Sheherazade rồi.
(Sheherazade: vị hoàng hậu và là người kể chuyện của tiểu thuyết ‘Nghìn lẻ một đêm’)
“Được, nếu như đồng ý thì bà nội sẽ cho các cháu một cơ hội qua lại, sau này
là người một nhà, các cháu không được tiếp tục vô lễ mà ầm ỹ nữa, hiểu
chưa?”
Lời này chính là nói Lai Tuyết, tuy rằng cô ta không vui
khi bị bà Kiều nhắc nhở như vậy, nhưng hiện tại Mạc Lăng Thiên nể mặt cô ta, Vãn Tình thấy rõ nụ cười thắng lợi của cô ta.
“Xin bà nội cứ yên tâm ạ, cháu và Lăng Thiên tuyệt đối sẽ không ầm ỹ ạ.”
Lời cô ta nói mang nghĩa khác, vừa nghe thì như thể cô ta đồng ý với bà
Kiều, nhưng thực chất lại là đang tự mình tuyên dương cô ta và Mạc Lăng
Thiên ân ái đến mức nào.
Quả nhiên là bữa cơm chiều này rất khó nuốt trôi, nhưng lúc này Vãn Tình cũng không thể đứng lên đi khỏi được.
Cũng may là bà Kiều ăn rất nhanh, khi bà đặt đũa xuống, bà đặc biệt dặn dò:
“Vãn Tình, cơm nước xong cháu đến phòng bà nội một chuyến.”
Vãn Tình cũng không chần chừ, cô gật đầu ngay. Một lát sau, khi Kiều Quý Vân đứng dậy, ông cũng không quên nói một câu:
“Ăn cơm xong, hai đứa cũng đến thư phòng của cha.”
Đây nghiễm nhiên là tỏ ý rằng ông đã chấp nhận Mạc Lăng Thiên, lại như có
ẩn ý dò xét. Vãn Tình cũng không ăn uống nhiều, khi cô đang chuẩn bị
đứng dậy thì lại nghe thấy Lai Tuyết nói:
“Cô muốn giậu đổ bìm leo, thừa cơ chia rẽ tôi và Lăng Thiên sao, không dễ dàng vậy đâu.”
Giọng Lai Tuyết không lớn, cô ta cũng không chỉ đích danh ai. Vãn Tình đón
nhận ánh mắt của cô ta, cô chỉ đơn giản là thản nhiên nhìn thoáng qua mà không nói gì cả. Cô lập tức đứng dậy bỏ đi, nhưng Kiều Tân Phàm lại mở
miệng:
“Nên sửa thói quen tùy tiện chửi bới người khác đi thì hơn.”
Giọng Kiều Tân Phàm giống như lời cha mẹ giáo huấn con mình, Lai Tuyết tức giận, không nhịn được hét lên:
“Anh ~”
“Tiểu Tuyết, sao lại nói như vậy với anh hai?”
Lai Phượng Nghi lên tiếng ngăn cô ta lại. Vãn Tình đã đi xa, cô không thèm
để ý đến mấy người ở phía sau nữa. Cô gõ cửa phòng bà Kiều, nghe thấy bà đồng ý thì liền đẩy cửa vào.
Phòng của bà Kiều được bài trí hết sức tinh tế, Vãn Tình còn đang mải khám phá thì cô đã nghe thấy lời bà Kiều nói.
“Có phải là cháu cảm thấy bà nội chính kiến rất không vững vàng không? Cháu lại không thoải mái vì họ bên nhau sao?”
Bà Kiều nói thẳng vào vấn đề, Vãn Tình nhìn bà, cô không hề có chút bất mãn nào, mà chân thành đáp:
“Bà nội làm như vậy hẳn nhiên là có lý của bà nội ạ. Bà nội cũng là hy vọng gia đình hòa thuận, không muốn khiến ai phải khó xử thôi ạ.”
Lời cô nói chạm vào lòng bà Kiều, nhưng khi bà mãn nguyện gật đầu thì đột nhiên lại tàn nhẫn nói ra một sự thật:
“Việc này là Tân Phàm nhắc ta, thứ nhất là có thể chứng minh Mạc Lăng Thiên
có lòng với Tiểu Tuyết hay không. Nếu cậu ta thật sự có lòng thì cháu
cũng nên nhìn cho rõ ràng, rồi sống thật tốt cùng Tân Phàm đi.”
Vãn Tình gật đầu, tay cô không khỏi nắm chặt lại, cô đã sớm biết rõ, nhưng
khi bà Kiều nói rõ ràng với cô lại khiến lòng cô đau đớn.
“Thứ
hai, đây là ý của Tân Phàm, tuy rằng thằng bé nói nghe rất êm tai, nhưng bà nội biết rõ là nó muốn thay cháu xả giận. Hạng mục này kiếm được
không ít, như vậy thì dù hiện tại không góp được đủ tài chính trong
ngành, nhưng cũng có thể thông qua các nhà đầu tư khác. Nhưng Tân Phàm
cố ý cắt ngang, sao bà nội có thể không biết lý do thằng bé làm như vậy
chứ?”
Vãn Tình không biết Kiều Tân Phàm đã nói gì với bà Kiều,
nhưng cô có thể dễ dàng hiểu được động cơ anh làm việc này. Đúng vậy,
khu nghỉ dưỡng là một hạng mục lớn, Mạc Lăng Thên xoay sở không đủ tài
chính, Kiều Tân Phàm lại thừa thế xông lên, đúng là đã khiến cho Mạc
Lăng Thiên lâm vào thế bí, chẳng trách Lai Tuyết vừa rồi nói cô giậu đổ
bìm leo, càng khó trách ánh mắt Mạc Lăng Thiên nhìn cô lại lãnh khốc đến thế.
Vãn Tình không khỏi cười khổ, Kiều Tân Phàm quả thật là
khiến người ta tức chết mà. Chỉ là điều này cũng nhắc nhở cô một điều,
chẳng lẽ anh cũng có suy nghĩ giống như bà Kiều, muốn cô mở to mắt nhìn
cho rõ ràng tình cảm của Mạc Lăng Thiên dành cho Lai Tuyết sao?
“Bà nội thấy rõ tâm tư của cháu dành cho Tân Phàm, nếu cháu thật lòng muốn hai đứa bên nhau, thì đừng buông tay.”
Nói đi nói lại, ý của bà Kiều rất đơn giản, bà muốn cô hiểu rõ rằng Kiều
Tân Phàm rất tốt với cô, còn Mạc Lăng Thiên thì không đáng để lưu luyến. Vãn Tình không thể không thừa nhận sự thật này.
“Xin bà nội yên tâm, lâu ngày tỏ lòng người ạ.”
Vãn Tình thản nhiên đón nhận ánh mắt của bà Kiều, nhìn thấy bà hài lòng, cô mới ra ngoài.