Vãn Tình vừa ra khỏi
phòng bà Kiều thì nhìn thấy Lai Tuyết bưng một chén thuốc bổ đi đến, cô
không khỏi rùng mình với vẻ vui sướng trong mắt cô ta. Ngay khi Vãn Tình chuẩn bị xoay người đi thì cô ta nói:
“Các người nghĩ rằng chỉ
cần các người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thì Lăng Thiên sẽ từ bỏ
việc ở bên tôi sao? Hạ Vãn Tình, cô là kẻ giật dây phía sau, nhưng đừng
quên tính cách của Lăng Thiên, anh ấy chưa từng là hạng người nịnh nọt,
cô vĩnh viễn cũng không hiểu được anh ấy.”
Vãn Tình cũng không
muốn tranh chấp với Lai Tuyết, nhưng hiển nhiên là lúc này cô ta tiểu
nhân đắc ý, Vãn Tình dừng bước, nói với Lai Tuyết:
“Sao lại nói
khó nghe như thế nhỉ, đừng quên lúc sáng là ai vừa khóc vừa kêu gào,
tình nguyện từ bỏ ở bên Mạc Lăng Thiên để mong nhà họ Kiều giúp đỡ. Tân
Phàm bất quá chỉ là thấy cô đáng thương nên đưa than cho cô sưởi ấm qua
ngày tuyết mà thôi.”
Không nghi ngờ gì, lời cô nói đã chạm ngay
vào chỗ đau của Lai Tuyết, Vãn Tình thấy mặt cô ta trắng bệch khi bị
chọc giận. Vãn Tình cười lạnh lùng, chuẩn bị bỏ đi.
“Đừng giả mèo khóc chuột, mặc dù hạng mục khu nghỉ mát đã tặng một nửa cho nhà họ
Kiều, thì Lăng Thiên cũng sẽ không bỏ rơi tôi đâu, rồi bà nội cũng sẽ
thỏa hiệp thôi. Đừng tưởng rằng giả vờ ân ái trước mặt bà nội thì có thể qua mặt được mọi người.”
Lời Lai Tuyết nói có thể đổi trắng thay đen, biến đúng thành sai.
“Đúng thế, là bà nội đã đồng ý hai người, bất quá dù có ai nói gì thì ai bảo
chúng tôi đã kết hôn rồi chứ. Còn nữa, có thể vượt qua khảo nghiệm nữa
năm hay không còn chưa biết.”
Vãn Tình nói hết sức nhẹ nhàng, vừa nói xong, cô mỉm cười chế nhạo, thật ra việc bà Kiều đồng ý cũng khiến
cho người ta rất vui, ít nhất thì thời gian nửa năm hẳn là cũng khiến
cho Lai Tuyết nghẹn đến mức hết sức khó chịu đi.
“Chúng tôi thật lòng yêu nhau từ rất lâu rồi, nửa năm có là bao. Tôi tin rằng chúng tôi rồi sẽ đi cùng nhau đến cuối cùng.”
Lai Tuyết tỏ ra kiêu ngạo, không chịu thua. Vãn Tình cũng không khách khí đáp lại:
“Chúc hai người có thể mỉm cười đến phút cuối.”
Vãn Tình lập tức xoay người, không thèm để ý đến dáng vẻ của Lai Tuyết nữa. Cô không để ý không phải là đang ngụy trang mà là thật sự như vậy, Lai
Tuyết khoe khoang hay kiêu ngạo càng lúc càng vô nghĩa với cô.
“Tôi không tin các người thật lòng yêu nhau.”
Giọng cô ta không cao, không thấp truyền vào tai Vãn Tình, cô cũng không để ý đến mà chỉ mở cửa đi vào phòng. Cô tựa vào sau cánh cửa, bất lực nhắm
hai mắt, một đoạn tình cảm đến nông nỗi này quả thật rất mệt mỏi, khổ
sở, đau đớn, bực tức, và cả một chút buồn bã.
Có người đẩy cửa,
Vãn Tình vội vàng mở ra thì nhìn thấy Kiều Tân Phàm, cô không khỏi tỏ ra căng thẳng, trừng mắt liếc anh một cái. Kiều Tân Phàm như thể lập tức
hiểu ý cô, anh bước đến ôm lấy cô.
“Tức giận sao?”
Vãn
Tình không ngờ Kiều Tân Phàm lại có thể biết được tâm tình của cô chỉ
bằng một cái liếc mắt. Khi anh nhẹ nhàng hỏi, giọng anh tràn ngập sự che chở và cưng chiều, thật khiến cô muốn giận mà không giận nổi.
“Vì sao anh đả động với bà nội mà không nói cho em biết?”
Vãn Tình ngẩng đầu nhìn Kiều Tân Phàm, anh vẫn đang mỉm cười bất đắc dĩ,
cảm giác được anh ôm như vậy thật sự rất nhẹ nhàng, lại thoáng chút ngọt ngào, dường như dù cho vừa rồi cô tức giận với anh, anh cũng không để
bụng.
“Vừa rồi em rất không vui sao?”
Kiều Tân Phàm cũng
không trả lời câu hỏi của Vãn Tình mà anh nghiêm túc đối diện với ánh
mắt của cô. Từ đôi mắt trong suốt của anh, dường như Vãn Tình có thể
nhìn rõ được tâm tình anh. Thật ra anh cũng có lúc biết ghen tỵ, anh
cũng hy vọng cô hoàn toàn từ bỏ Mạc Lăng Thiên. Cho nên dù khiến cô khó
chịu thì anh cũng muốn làm như thế sao?
“Cũng không phải quá khó chịu, ít nhất thì chưa từng đau như thế.”
Đối diện với ánh nhìn chăm chú của anh, Vãn Tình nhận ra bản thân thật
không có tiền đồ mà nói ra hết mọi thứ cô nghĩ. Đối với Kiều Tân Phàm,
cô luôn bất giác trở nên rất thành thật.
“Vãn Tình, từ nay về sau trong thế giới của em, chỉ được nhìn anh mà thôi.”
Cánh tay Kiều Tân Phàm siết chặt, ôm cô vào lòng, anh cũng thừa nhận hành vi ghen tỵ của mình. Vãn Tình vốn đang bất mãn, nhưng dường như vì cái ôm
của anh khiến cô bất giác vòng tay ôm lấy thắt lưng anh. Lai Tuyết nói
cô ta không tin họ thật lòng yêu nhau. Nhưng Vãn Tình lại cảm thấy cô và anh cuối cùng sẽ có thể mỉm cười thật hạnh phúc.
“Kiều Tân Phàm, lúc này anh giậu đổ bìm leo, nhưng họ lại hận chết em rồi.”
Tuy Vãn Tình nói như vậy, nhưng cô cũng trộm cười, Kiều Tân Phàm tuyệt đối
không hề dịu dàng, vô hại như vẻ ngoài của anh, mà ngược lại anh có thể
lại là một người làm ăn ra tay sắc bén, xem như là Mạc Lăng Thiên đã gặp phải đối thủ rồi.
“Cũng đâu phải anh cố ý nói với bà nội, là bà
đã hỏi anh phải làm thế nào với chuyện này. Mỗi ngày bà đều bị Lai Tuyết quậy cũng đến đau đầu.”
“Anh chỉ là đề nghị với bà nội mà thôi.
So với việc kiên quyết ngăn cản bọn họ thì chi bằng cứ thuận theo tự
nhiên, để thời gian chứng minh mọi thứ đi.”
“Theo tích cách của Lai Tuyết, anh không nghĩ là cô ta có thể đi quá xa cùng Mạc Lăng Thiên đâu, nửa năm xem như là đủ.”
Bỗng nhiên Vãn Tình ngẩng đầu nhìn Kiều Tân Phàm, nhưng cô thấy ánh mắt anh
như thể đã thấy trước mọi thứ, cô hơi khó tin nhìn Kiều Tân Phàm, nhưng
cô phản bác:
“Sao có thể, họ thật lòng yêu nhau mà.”
Khi
nói lời này, lòng Vãn Tình lại run lên, nhưng cô thản nhiên thừa nhận sự thật này. Ánh mắt cô lại tỏ ra không tin lời Kiều Tân Phàm nói. Anh vỗ
nhẹ lưng cô, thản nhiên mỉm cười.
“Bởi vì tiểu tam không thể đủ danh chính ngôn thuận được mà luôn phải e dè vợ trước. Đây chính là vết tương trí mạng”
Vãn Tình thấy Kiều Tân Phàm nói chắc hắn như vây, cô không khỏi mở to hai mắt, thoáng bất ngờ nói:
“Cho nên vừa rồi điều kiện thứ ba của anh chỉ là cố ý hãm hại Mạc Lăng Thiên thôi sao? Kiều Tân Phàm, đã từng có ai khen anh quả thật rất đa mưu túc trí chưa?”
Đối diện với ánh mắt sắc bén của Vãn Tình, cùng với lời nói móc của cô, Kiều Tân Phàm cũng bình thản cười nói:
“Đối với những kẻ ăn hiếp Hạ Vãn Tình, anh sẽ không bàng quang đứng nhìn.”
“Còn nữa, đây không gọi là giậu đổ bìm leo, nói dễ nghe một chút thì chính là theo đà phát triển, thừa thế xông lên ~”
Vãn Tình bị dáng vẻ nghiêm trang của Kiều Tân Phàm chọc cười.
“Kiều Tân Phàm, em mới phát hiện ra, anh là sói đội lốt cừu!”
Nhưng Kiều Tân Phàm lại bắt lấy cổ tay cô, thoáng đăm chiêu nói:
“Khi nào thì thỏ hồng sẽ yêu con sói của em đây?”
Yêu sao? Vãn Tình không ngờ một Kiều Tân Phàm luôn dịu dàng như vậy sẽ lại
đột nhiên truy hỏi cô. Lòng cô không khỏi run lên, cô tránh ánh mắt của
anh. Kiều Tân Phàm, anh cứ chờ xem em sẽ ăn anh từng chút từng chút một.