Khuôn mặt ung dung vừa lòng, cùng giọng nói mang đầy ý ủng hộ khiến cho Vãn Tình cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.
Cô định nói hết ra, nhưng mà Cát Mi Xảo đã đứng dậy bưng ly trà lài đi vào phòng ngủ.
Ba năm trước đây cô có thể kiên quyết nói nếu không phải là Mạc Lăng Thiên thì cô sẽ không lấy. Hiện tại, cô đã đánh mất lý do để kiên cường, Kiều Tân Phàm giống như là ảo ảnh, tới quanh co, đi mờ mịt, ngay cả một lời
tạm biệt cũng không nói, cứ cắt đứt liên lạc như thế.
Cô không khỏi nhớ đến lời anh nói, nếu có một ngày anh làm không tốt, thì cô cũng đừng ghét bỏ anh. Anh đã nói cô hãy chờ anh.
Chờ anh kết giao người khác, chờ anh nhận ra lòng mình, chờ anh nói rằng anh lấy cô là sai lầm sao?
Vãn Tình vẫn cảm thấy ức nghẹn, cô tìm được số điện thoại xa lạ kia, gọi cho anh.
Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.
Xem này, đây là bằng chứng anh cắt đứt liên lạc, ngay cả điện thoại cũng đã tắt. Vãn Tình cảm thấy bản thân thật là buồn cười, lần này bị người ta
đùa giỡn đến mức nhục nhã đến thế.
Sự tức giận này không phải là
hận, cũng không phải là u oán, mà chỉ giống như người phiêu bạt rất lâu
mới tìm thấy được ngọn hải đăng, nhưng khi vừa mới tràn ngập hy vọng thì đột nhiên ngọn đèn kia vụt tắt. Giống như là bản thân mình hoa mắt,
không hề có ngọn hải đăng nào cả, chỉ là cô đã hy vọng quá xa vời mà
thôi.
Cô vẫn có thể giấu chuyện này sao? Vãn Tình đã suy nghĩ làm thế nào để giải thích với cha mẹ, hoặc là khi nào thì nên mở miệng nói.
Với sự hiểu biết của cô về cha mẹ thì thay vì giấu diếm thì chi bằng thành thật.
Cũng may Vãn Tình còn chưa nói với cha mẹ ngày đính hôn mà Kiều Tân Phàm đã
định, bằng không thì khi họ thấy gần đến ngày đính hôn mà vẫn không có
tin tức gì thì cha mẹ sẽ phát hiện ra sơ hở mất.
Trước khi đi
ngủ, Vãn Tình lại không cam lòng bấm gọi số điện thoại kia, trả lời cô
vẫn là một giọng nói máy móc khiến người ta bực mình.
Kiều Tân Phàm quả là một nhân tài, gả cho anh ta sao, Vãn Tình oán hận nghĩ, cuối cùng cô thiếp ngủ trong cảm giác mất mát.
“Tháng tám trời rất nóng bức, vậy mà họ lại đính hôn vào tháng này, thật đúng là đáng ngưỡng mộ!”
Khi cô đến văn phòng, có người đang thảo luận về cái ngày nhạy cảm này, đến khi Vãn Tình bước đến trước mặt thì hai đồng nghiệp nữ lập tức thôi
nhiều chuyện, vội vàng tản ra.
Vãn Tình làm như không nghe thấy
gì, nhưng khi cô nhìn tấm lịch trên bàn làm việc, đáy lòng cô vẫn không
yên. Mười tám tháng tám, Mạc Lăng Thiên chính thức mang cái danh vị hôn
phu của Lai Tuyết, còn cô và Kiều Tân Phàm chung quy cũng đã hết.
Được rồi, nếu Kiều Tân Phàm anh ta nói lời không giữ lời, vậy thì cô cũng
không cần phải thất vọng, đau buồn vì một người đàn ông như vậy.
Vãn Tình vội vàng giải quyết xong một loạt các bản báo cáo, số liệu, cô
phát hiện còn rất nhiều thời gian, quyết định ra ngoài đi dạo.
Đến ngày mười bảy tháng tám, sáng sớm lúc Vãn Tình ra khỏi nhà, cô đã quyết định, buổi tối khi trở về sẽ thẳng thắn nói với cha mẹ hôn ước đã chết
yểu của cô và Kiều Tân Phàm.
Nhưng mà sau khi tan tầm, Vãn Tình
vẫn lên xe, vẫn như bình thường giả vờ đi hẹn hò, không muốn về nhà, cô
hiểu rõ hậu quả khi cô thẳng thắn nói ra việc này.
Những tòa cao ốc san sát nhau, nguy nga, tráng lệ. Một người luôn dám đối mặt như cô lúc này lại nao núng không dám đối mặt.
Vãn Tình đi dạo một mình ở trung tâm thành phố, ngay cả nhân viên các cửa
hàng thời gian đều như thể xem thường cô quá cô đơn, Vãn Tình không biết nên tức giận với ai, cô chỉ đơn giản thờ phì phì chạy vào phòng thử đồ, chọn một bộ lễ phục đỏ tươi.
Đúng vậy, phụ nữ khi tức giận đều đi mua sắm, phát tiết bằng cách tiêu tiền.
“Lăng Thiên? Bộ trang phục này em mặc có đẹp không?”
Một giọng nữ dịu dàng, giống như nguyền rủa, Vãn Tình vẫn đứng yên trong
phòng thử, cô nhìn qua khe cửa thì thấy dáng người đó đang đứng cạnh giá áo. Cô ta quyến rũ, dịu dàng, ngón tay vuốt nhẹ tóc, nghiêng đầu hỏi ý
người đàn ông luôn tiết kiệm nụ cười kia. Hình ảnh này đã cướp đi mọi
dũng khí của Vãn Tình, nhất thời cô đứng sững sờ ở cửa phòng thử.