Gương mặt đẹp trai
của anh ta không hề mỉm cười, nhưng mà dáng vẻ như đang thật sự đánh giá kia thôi cũng đã đủ khiến Vãn Tình nắm chặt bộ lễ phục trong tay, cô mê muội đi, biết rõ tiếp tục nhìn thì lòng đau như cắt, nhưng hai mắt vẫn
không thể dời đi được.
“Cái này có thể thay sau buổi lễ, màu sắc rất hợp với em.”
Giọng Mạc Lăng Thiên vẫn có mang cảm giác lạnh lùng, nhưng có thể khiến anh
ta để ý như thế, nói ra lời như vậy, thì đã chứng minh vị trí của Lai
Tuyết trong lòng anh ta.
“Phải không đó, em cảm thấy hơi dài quá, thời tiết nóng như vậy, mặc như thế sẽ nóng lắm. Chúng ta lại đi chỗ khác xem thử đi.”
Ngay khi Vãn Tình suýt chút nữa toát mồ hôi lạnh, sợ Lai Tuyết vào phòng thử thì sẽ gặp cô, thì cô ta đã tươi cười đo đi đo lại trang phục rồi kéo
cánh tay Mạc Lăng Thiên bỏ đi.
Hai dáng người bước đi giống như
hai dòng nước xối vào miệng vết thương vừa khép lại, khiến lòng cô đau
đớn, nhưng cô không hề rơi nước mắt. Vãn Tình ra khỏi phòng thử, cô có
vẻ hồn xiêu phách lạc, không hề chú ý đến điện thoại di động trong túi
xách đang rung lên.
“Thưa cô, có vừa không ạ? Cô mặc cái này rất đẹp, có thể đi dự hôn lễ hoặc dạ tiệc vân vân đều rất đẹp.”
Người bán hàng không quên chào hàng, màu đỏ tươi, vốn là dùng để che dấu nội
tâm cô đơn, bàng hoàng. Nhưng mà sau khi mặc vào thì mới phát hiện làm
như vậy chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi. Nếu khuôn mặt không tươi cười
sáng lạn thì mặc bộ trang phục này không những càng nhục nhã, mà còn
khiến người ta thấy u ám hơn.
“Màu sáng quá, không hợp với tôi.”
Vãn Tình không thèm để ý đến ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng của người bán hàng, cô để quần áo xuống, xoay người bước đi.
Cô không muốn chạm mặt Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên nữa, giờ phút này cô
lựa chọn về thẳng nhà, không sợ thẳng thắn đối mặt với cha mẹ, cô cũng
không thể giấu diếm thêm được nữa.
Vãn Tình chấn chỉnh lại suy
nghĩ, không để hình ảnh Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên ngọt ngào với nhau
làm phiền cô nữa, cô đi thật nhanh, cho đến khi đụng phải một người đàn
ông, cô bị hơi thở thơm mát của anh bao phủ. Cô chưa kịp phản ứng thì
tay đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, và khi cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt đã mất tích mấy ngày nay. Tức thì tất cả tế bào trong cơ thể cô đều giãy dụa.
“Hạ Vãn Tình, hãy nghe tôi nói.”
Nhưng Kiều Tân Phàm không cho cô cơ hội chạy trốn, cô gãy dụa mạnh mẽ bao nhiêu thì anh cũng hết sức ngăn cản cô bấy nhiêu.
Thoạt nhìn vẻ nhã nhặn của anh không ngờ anh lại mạnh mẽ đến thế, cho đến khi Vãn Tình buồn bực ghé vào đầu vai anh cắn một cái, anh đau đớn kêu lên
nhưng vẫn không buông cô ra.
“Kiều Tân Phàm, anh buông ra!”
Ánh mắt cô sáng ngời, thậm chí lạnh lẽo, sau khi cô cắn rồi mà anh vẫn
không chịu buông ra, Vãn Tình ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, giọng cô
đanh lại, không để lộ một chút run rẩy hay đau lòng nào.
Vãn Tình không rõ cô cảm thấy oan ức cái gì, vì sao lại phát hỏa với Kiều tân
Phàm, cô chỉ biết là cô muốn trút hết mọi áp lực nhiều ngày qua.
Cô không biết rằng trong mắt Kiều Tân Phàm, cô giống như một con cún nhỏ
ương ngạnh sủa không ngừng, đôi mắt sáng rời ngập nước đầy oan ức và
phẫn độ kia rất đáng yêu, đáng thương đã cướp lấy linh hồn anh, khiến
anh đau lòng.
“Hạ Vãn Tình, thật lòng xin lỗi, tôi đã để cô đợi lâu đến thế.”
Vãn Tình trừng mắt nhìn Kiều Tân Phàm như hận không thể giết anh đi, nhưng
khi cô nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt đẹp trai ấy, anh cau mày, áy
náy nói xin lỗi, cô không tìm thấy một chút dối trá nào cả. Lòng cô
thoáng xúc động, trở nên mềm mại hơn.