“Không vui sao?”
Vẻ ưu tư trên mặt Vãn Tình bị cái siết chặt tay của Kiều Tân Phàm làm cho
bay mất, cô ngước lên nhìn ánh mắt lo lắng kia, tự nhiên mà thân thiết
đến thế. Cô không khỏi tự cười chính sự trẻ con của mình.
“Không có, em ổn lắm!”
Vãn Tình tươi cười sáng lạn, vừa thỏa mãn, vừa kiên định. Đây chính là Kiều Tân Phàm của cô, Mạc Lăng Thiên và Lai Tuyết có ra sao thật sự không
liên quan đến cô. Ngay khoảnh khắc khi cô ký tên vào bản thỏa thận ly
hôn thì cô và Mạc Lăng Thiên đã trở thành người lạ.
“Vậy là tốt
rồi, bữa tệc này là của chúng ta, cuộc sống tương lai cũng là của chúng
ta, chỉ cần bản thân mình cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi!”
Giọng
Kiều Tân Phàm không cao, nhưng Vãn Tình vẫn hiểu ra ý của anh. Anh nghĩ
rằng cô lo lắng về người lớn nhà họ Kiều không đến hay sao?
“Kiều Tân Phàm, gặp được anh thật là tốt.”
Đôi mắt cô sáng ngời, chân thành cảm kích. Từ lần đầu tiên anh nói anh tin
cô, sau đó liên tục đến giúp đỡ cô, khiến cho nỗi đau trong lòng cô giảm bớt, không đến mức quá thảm hại.
Dáng vẻ Vãn Tình hơi hơi
nghiêng đầu nhìn lên, chính cô cũng không ý thức được bản thân tự nhiên
như một cô gái nhỏ đến mức nào, toát ra sự nhu mì và hồn nhiên, khiến
ánh mắt Kiều Tân Phàm hơi rung động.
“Hy vọng trong lòng em anh thật sự tốt.”
Nói xong, anh rất tự nhiên đưa tay véo nhẹ mũi Vãn Tình, động tác này rất
thân thiết, Vãn Tình không lường trước được, mặt cô đỏ bừng, hai bên tai nóng rực lên. Lúc này họ không phải là người yêu, nhưng anh cho cô sự
dịu dàng mà chỉ có người yêu nhau mới có được. Kiều Tân Phàm, rốt cuộc
vì sao anh lại dịu dàng như thế. Lòng Vãn Tình bất giác cảm thấy ấm áp,
cô đẩy anh một cái:
“Sắp bắt đầu rồi, đi thôi!”
Kiều Tân Phàm không nói gì nhiều, anh chỉ ừ một tiếng, lập tức dắt tay Vãn Tình đứng trước cửa chuẩn bị bước lên sân khấu.
Người điều khiển chương trình đã nói xong nói một đống nào là như ý cát tường vân vân, lúc này giao lại cho Kiều Tân Phàm, anh nắm tay Vãn Tình bước
đến, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều rất cao quý, cho Vãn Tình một lòng
tin rất tự nhiên. Đứng bên cạnh anh, cô như có thể thấy được nhiều loại
hoa trên thế gian, thủy triều lên xuống, mây trôi bồng bềnh.
Vãn
Tình kéo tay Kiều Tân Phàm, để tùy ý anh dắt cô đi, đón nhận tất cả ánh
mắt đang nhìn mình, ánh mắt cô sáng ngời mà kiên định, lại tăng thêm sức mạnh khi hòa với sự dịu dàng của Kiều Tân Phàm.
Sự ồn ào dưới sân khấu trầm xuống khi Kiều Tân Phàm và Vãn Tình bước lên.
“Các vị, rất vui vì các mọi người đã thu xếp công việc để đến tham gia tiệc
đính hôn của kẻ hèn này. Hôm nay nhận được sự chúc phúc của mọi người,
Kiều Tân Phàm tôi cùng Hạ Vãn Tình sẽ đầu bạc răng long, bên nhau đến
già không xa rời nhau, xin các vị hãy chứng nhận.”
Kiều Tân Phàm
phát biểu ngắn gọn, mỗi câu chữ đều rõ ràng, không có cảm ơn dài dòng,
mà ngược lại còn nghiêm túc hơn vẻ thong dong thường ngày của anh, khiến cho khách mời ở đây thấy được trách nhiệm trong lời hứa hẹn cả đời của
anh. Anh giống như hoàng tử trong truyện cổ tích ngày xưa, âu yếm dành
cho công chúa một lời hứa.
Vãn Tình thật sự không ngờ một cuộc hôn nhân vì lợi ích, lại có thể khiến cô rung động nhiều đến vậy.
Khi cô kinh ngạc nhìn Kiều Tân Phàm tự nhiên nắm tay cô, lại còn nghiêm túc hôn lên môi cô, ở dưới khán đài vỗ tay như sấm rền.
Vãn Tình không khỏi đỏ mặt, cô thản nhiên cười nhìn Kiều Tân Phàm đeo chiếc nhẫn lấp lánh lên ngón tay cô.
“Tân Phàm, con xem bà nội đã chết rồi sao? Tiệc đính hôn này lập tức hủy bỏ.”
Ngay lúc này, ở cửa chính khách sạn, có một đám người đứng dưới cổng hoa,
Vãn Tình xoay mặt nhìn, lòng cô lạnh đi, vẻ mặt cô thay đổi rõ ràng.