Các khách mời đang
chú ý Kiều Tân Phàm và Vãn Tình nên cũng không nhận ra đoàn người đã
đến, cho nên lần cất lời thứ nhất còn có người không chú ý thì giọng nữ
uy nghiêm lại một lần nữa vang lên như sấm rền trong đại sảnh.
“Tân Phàm, nếu cháu thật sự xem bà nội này đã chết rồi thì cháu cứ tiếp tục tiệc đính hôn này đi.”
Lúc này. mọi người đều chú ý đến gương mặt nghiêm túc hoàn toàn trái ngược
với không khí vui mừng ở đây. Đó là một lão phu nhân, nhìn từ xa thậm
chí còn không thấy cả nếp nhăn trên khuôn mặt bà ấy, chỉ có thể nhìn
thấy ánh mắt giống hệt như Kiều Tân Phàm, tản ra sự uy nghiêm và phẫn nộ sau cặp kính.
Lão phu nhân nhà họ Kiều, cả người bà mặc một bộ
váy trắng được thiết kế tinh xảo, như thể mỗi đường may đều được nghiên
cứu nghiêm khắc, cổ áo hình tròn, tà váy ngay ngắn, hoa văn hồng ở ngức, trên tay đeo một chiếc túi xách nhỏ. Cả người bà toát ra khí chất được
tu dưỡng cùng địa vị xã hội không thể xem thường.
Kính mắt viền
vàng, khiến cho bà càng thêm tao nhã, tóc bạc uốn xoăn, khuôn mặt đầy
đặn, tất cả đều lộ ra phong thái phu nhân của bà.
Chính phong
thái này khiến giờ phút này bà càng thêm uy nghi, giống như nữ trung hào kiệt, lại càng giống như một người mạnh mẽ, quả cảm, giỏi giang.
Lúc này cái trừng mắt của bà vừa là đau lòng, lại vừa uy nghiêm, không hề khách khí ra lệnh cho Kiều Tân Phàm.
Không khí của cả buổi tiệc đột nhiên thay đổi, còn Hạ Chính Lãng và Cát Mi Xảo cũng đang định đứng dậy.
Vãn Tình không hỏi sửng sốt, cô để Kiều Tân Phàm tùy ý chậm rãi đứng dậy, anh nắm chặt ngón tay cô đến phát đau.
“Bà nội, cha, nếu đây là nguyên nhân để hai người huy động lực lượng thế này, thì thật sự là quá thiếu suy nghĩ rồi ạ!”
Vãn Tình có thể nhìn thấy sự quật cường và lạnh lùng trong ánh mắt anh. Đó
là một gương mặt mà Vãn Tình chưa từng biết, ánh mắt anh lạnh như băng,
cô nhìn theo ánh mắt anh, tránh đi sự tức giận của bà Kiều, cô nhìn đoàn người ở bên cạnh bà ấy.
Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng kéo
cánh tay bà Kiều, Vãn Tình chỉ cần liếc mắt một cái thì liền nhận ra,
đây đúng là người đàn ông đã đi cùng Lai Tuyết.
Ông ta có sự tôi
luyện của thời gian, lại có vẻ phóng khoáng, khuôn mặt ông không hề tầm
thường, có thể nhìn thấy nhiều nét tương đồng với Kiều Tân Phàm. Cả tính gọn gàng cũng trùng hợp với anh.
Người đàn ông trung niên kia
cao lớn, cả người mặc đồ tây, trên ngực có cài hoa, phong thái phi phàm, thoạt nhìn thì có vẻ chỉ vửa bốn mươi, nhưng thực tế là đã ngoài năm
mươi.
Người này không phải ai khác mà chính là Kiều Qúy Vân, vẻ
mặt ông rất xấu hổ, dù ông không cao giọng quát mắng thì ông vẫn ẩn nhẫn giấu sự tức giận.
Đương nhiên, nếu chỉ có bà Kiều phản đối cùng
sự bất mãn của Kiều Qúy Vân, thì Vãn Tình còn có dũng khí tự mình chống
đỡ. Nhưng cô lại thấy khuôn mặt khó coi của Lai Tuyết đang đứng bên cạnh ông Kiều.
Bên cạnh Lai Tuyết là vẻ mặt lạnh lùng, anh tuấn của
Mạc Lăng Thiên, ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn Vãn Tình. Đây như một con
dao nhỏ, đâm thủng mọi lý trí của Vãn Tình, khiến trong lòng Vãn Tình
không nhịn được mà muốn gào lên.
Vậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?