Nếu như cuộc hôn nhân này chỉ là kiểu cha mẹ hai bên phản đối đơn thuần thì Vãn Tình cũng
không cảm thấy quá mức xấu khổ và khó khăn. Bởi vì từ lúc chấp nhận Kiều Tân Phàm thì cô cũng đã đoán ra được hoàn cảnh này, vì thế cô đã sớm
chuẩn bị tâm lý. Nhưng sau khi nhìn thấy Mạc Lăng Thiên và Lai Tuyết thì cô bỗng nhiên hiểu ra bản thân vẫn chưa chuẩn bị đủ, mà Kiều Tân Phàm
cũng không nói thật hết với cô vì sao nhà họ Kiều lại phải phản đối kích liệt như thế.
Hiện tại cô đã hiểu rồi, cô chỉ là một công cụ báo thù trong kế hoạch của Kiều Tân Phàm.
“Ông bà thông gia, rốt cuộc đây là chuyện gì?”
Lúc này người cũng đang nổi giận không kém bà Kiều ngoài Cát Mi Xảo ra, chỉ e không có người nào khác. Vẻ tàn khốc trên mặt Cát Mi Xảo lúc này
không hề thua kém bà Kiều.
Rốt cuộc bà Kiều cũng dời ánh mắt đau lòng đang nhìn Kiều Tân Phàm chuyển sang Cát Mi Xảo.
Cát Mi Xảo ngẩng cao đầu, giọng nói vừa khách khí lại vừa uy nghiêm.
Bà đường đường là thị trưởng phu nhân, từ khi nào lại phải chịu sự nhục
nhã và bực tức này chứ. Con gái kết hôn, không được nhà chồng hoan
nghênh vốn là đã chuẩn bị trước, nhưng hiện tại bà lại nhìn thấy Mạc
Lăng Thiên và Lai Tuyết đứng bên cạnh bà Kiều, Cát Mi Xảo lập tức cảnh
giác.
Vãn Tình cảm giác lòng cô bị người ta nhấc bổng lên, cảm
giác không trọng lực, cô hiểu rằng mẹ cô rất xem trọng mặt mũi, tự nhiên hiện tại sẽ không tính toán với cô và Kiều Tân Phàm, nhưng cũng không
có nghĩa là sau này bà sẽ không truy cứu.
Nhìn lại Kiều Tân Phàm
mím chặt môi, sắc mặt anh lạnh như băng, ánh mắt lạnh lẽo, cả người toát ra cảm giác lạnh lùng xa cách, nhưng lại trốn tránh chuyện anh đã lừa
cô.
Kiều Tân Phàm không nói thẳng ra mục đích thật sự của cộc hôn nhân này, rốt cuộc đến lúc cô đồng ý nắm lấy tay anh thì chuyện này lại bị bại lộ.
“Thật sự xin lỗi bà Hạ, tôi thấy cuộc hôn nhân này
không thể thành được, Tân Phàm không xứng với cô Hạ. Là thằng nhóc này
giấu diếm tôi, tự mình kết hôn, căn bản không phải vì nó yêu thương cô
Hạ, mà thuần túy chỉ là muốn cho nhà họ Kiều chúng tôi mất mặt mà thôi.”
Bà Kiều sắc bén đáp lại sự chất vấn ủa Cát Mi Xảo, bà rất bình tĩnh, thành ý giải thích, bà cũng không quên nhấn mạnh một điều rằng Kiều Tân Phàm
lấy Hạ Vãn Tình không phải vì yêu.
Vãn Tình nhìn mẹ đang quay
sang, ánh mắt bà hết sức tàn khốc, tuy rằng bà nhìn chằm chằm Kiều Tân
Phàm, nhưng cũng khiến cho Vãn Tình rét run.
“Tân Phàm, cậu lấy Tiểu Tình là vì cái gì?”
Lời Cát Mi Xảo có lực, bà chất vấn anh, tuy rằng đã cố gắng tỏ ra nhu hòa,
nhưng bất cứ ai nghe thấy cũng đều cảm thấy được cơn tức giận ẩn nhẫn
của bà.
Vãn Tình cũng cần một lời giải thích của Kiều Tân Phàm,
tay cô bị anh bấm đến phát đau, giờ phút này, như thể anh sợ cô sẽ chạy
mất, nhưng lại không hề khiến Vãn Tình cảm thấy chút cảm động nào, cô
chỉ biết bản thân đã bị lừa đến nhục nhã.
Tất cả lời ngon tiếng ngọt, tất cả tình chàng ý thiếp, tất cả mọi biểu hiện giả dối kia chỉ vì anh có nỗi khổ giấu kín.
Kiều Tân Phàm xem cô là một con ngốc chẳng biết gì hay sao?
Nhưng khi Kiều Tân Phàm mở miệng, ánh mắt anh lướt qua Cát Mi Xảo, sau đó dừng lại trên mặt bà Kiều, lạnh nhạt nói:
“Con là thật tâm muốn lấy Hạ Vãn Tình làm vợ.”
Kiều Tân Phàm vừa dứt lời, giọng nữ bên cạnh bà Kiều đã vang lên, mọi người lập tức quay đầu nhìn.
“Tân Phàm muốn kết hôn với cô Hạ là vì tôi.”