Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 40: Chương 40: Tiệc đính hôn (phần 1)




Giọng Kiều Tân Phàm thong dong tự nhiên, Vãn Tình cũng không hề tỏ ra đắc ý, chỉ đơn giản là đồng ý mà thôi.

Nhưng vẻ mặt Lai Tuyết vừa kinh ngạc đến nói không nên lời, trong mắt cũng thể hiện rõ sự tức giận, lại chỉ ấp úng nói với Mạc Lăng Thiên:

“Cô ta cố ý để cho anh xấu hổ.”

Quả nhiên Mạc Lăng Thiền nhìn về phía này, khóe môi khẽ nhếch, biểu cảm của anh ta lạnh lùng, ý cười trào phúng kia càng rõ ràng hơn.

“Hạ Vãn Tình, tôi đã cho rằng rốt cuộc thì cô cũng nghĩ thông suốt rồi, thật ra thì vẫn như cũ mà thôi. Bất luận cô có làm gì đi chăng nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi. Đi thôi”

Giọng điệu của Mạc Lăng Thiên lạnh nhạt, so với trước đây thì hiện tại có vẻ khá nhân từ rồi. Vãn Tình nhìn anh ta xoay người nắm tay Lai Tuyết rời khỏi, trong lòng cô vẫn đang phát giận, cô nắm chặt tay, kiềm chế sự xúc động của mình.

Đúng vậy, giờ đây việc anh ta có hiểu lầm hay không đã không còn quan trọng. Tuy rằng thật ra ngày này là do Kiều Tân Phàm chọn, nhưng nhất định là mọi người đều cho rằng là cô cố ý, nhưng mà vậy thì sao chứ?

Chẳng qua chỉ là sự châm chọc của Mạc Lăng Thiên mà thôi. Thái độ của anh ta vẫn luôn khiến người ta thương tích đầy mình, Vãn Tình vẫn là xem thường đoạn tình yêu của cô với anh ta.

“Thật lòng xin lỗi, nếu cô cảm thấy khó xử thì chúng ta có thể đổi ngày khác!”

Kiều Tân Phàm rất nhanh đưa tay nắm lấy bàn tay cô, ánh mắt anh rũ xuống, dáng vẻ muốn nhận lỗi. Rất rõ ràng, một giây khi Vãn Tình ngước nhìn lên gương mặt tuấn tú của anh đang cúi rất gần cô, hơi thở của cô có hơi rối loạn.

Có lẽ anh không hề sâu không lường được như cô nghĩ, cô không cần phải một mình chống đỡ, cô còn có thể tựa vào vai anh, tìm kiếm sự an ủi nhất thời.

“Không cần, nếu như không vừa mắt thì chúng ta hãy cứ đến New York đăng ký kết hôn, cũng không có gì quá khác biệt.”

Vãn Tình hơi miễn cưỡng tươi cười, nhưng cô vẫn luôn kiên định, cho dù có đau cũng muốn chịu đựng. Mạc Lăng Thiên thì sao nào, cô chẳng quan tâm.

“Hạ Vãn Tình, cô cần gì phải kiên cường như thế?”

Anh than nhẹ một tiếng, mang theo nỗi áy náy không nói nên lời. Vãn Tình chỉ cảm thấy một bàn tay to nhẹ nhàng đẩy phía sau gáy cô, để cô tựa vào lòng Kiều Tân Phàm. Đây là cái ôm với một người đàn ông khác ngoài Mạc Lăng Thiên, tuy rằng không quá ấm áp, nhưng rất mới mẻ, giống như cung cấp dưỡng khí cho cô, hương thơm thoang thoảng khiến cô hô hấp dễ dàng hơn.

“Kiều Tân Phàm, cảm ơn anh!”

Vãn Tình mở to mắt, cô cố gắng không để nước mắt lại rơi.

Bởi vì cái ôm này, dường như cô đã vô tình thân thiết hơn một chút với Kiều Tân Phàm, anh để tay cô tùy ý vòng quanh thắt lưng anh, cho đến khi cô bình tĩnh lại thì nụ cười lại nở trên môi cô.

“Đi thôi.”

Ánh mắt sáng lạnh lùng, tỉnh táo của Vãn Tình đụng phải đôi mắt vẫn mang đầy vẻ áy náy của Kiều Tân Phàm, cô chỉ còn cách kéo tay anh đi lên tầng hai.

Khi lựa chọn phong cách chụp ảnh, Vãn Tình tỏ ra y như thật, thứ nhất là che dấu sự yếu đuối ban nãy, thứ hai là cô thật lòng không muốn biến cuộc hôn nhân này trở nên trầm lặng, ít nhất thì ở chung với nhau thì vui vẻ vẫn tốt hơn.

Nhưng từ đầu đến cuối, Kiều Tân Phàm chỉ cười nhàn nhạt, ánh mắt anh trong suốt không có bất kì biến hóa nào, anh chỉ nhìn cô, để cô tùy ý lựa chọn. Dường như được nghe cô nói chuyện khiến anh rất vui vẻ.

Đúng vậy, điều Vãn Tình vừa lòng chính là dù cho chỉ là một vở kịch nhưng Kiều Tân Phàm vẫn diễn rất thật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.