Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 41: Chương 41: Tiệc đính hôn (phần 2)




“Cô Hạ, chồng của cô đẹp trai quá, hơn cả minh tinh điện ảnh nữa, sao trước dây chưa từng thấy nha.”

Nhiếp ảnh gia nhận ra Hạ Vãn Tình, không nhịn được khen ngợi cô, đồng thời cũng nhiều chuyện nhìn Kiều Tân Phàm đang ngồi ở kia.

“Vâng, cảm ơn!”

Vãn Tình nhìn theo ánh mắt của cô trợ lý kia về phía Kiều Tân Phàm, dường như căn bản anh không hề ý thức được vẻ ngoài của mình xuất chúng đến mức nào, nhưng lại quá cao quý, không thể xâm phạm.

“Xong chưa? Đi thôi!”

Kiều Tân Phàm đợi cô, Vãn Tình để yên cho anh ôm lấy hai đầu vai cô, một người đàn ông như anh dù có thân mật cũng không khiến người ta bất mãn.

“Thứ sáu tôi bận, chủ nhật chúng ta lại đi chụp ảnh được không?”

Vãn Tình nhìn thoáng qua lịch, hỏi ý Kiều Tân Phàm.

“Không thành vấn đề.”

Anh trả lời một cách rất tự nhiên. Sau khi hai người rời khỏi, người trợ lý không nhịn được lại nhiều chuyện:

“Thường những người phụ nữ sau ly hôn sẽ bị tổn thương đến không đứng dậy nổi, nhưng lại có một người đàn ông đẹp trai như thế xuất hiện, thật sự là quá may mắn!”

Ra khỏi cửa hàng, trời bên ngoài đã tối, đèn đường đã bật sáng, còn nơi cô vừa mới gặp Mạc Lăng Thiên thì đã không còn bóng dáng của hai người họ. Cô đi đến bên cạnh chiếc xe thể thao, sau khi lên xe, cô hơi tò mò hỏi:

“Tôi cảm thấy anh không thích loại xe này đúng không?”

Kiều Tân Phàm nghe xong lại mỉm cười, anh nhìn ánh mắt tò mò của cô, hờ hững đáp:

“Tôi muốn cho cô sự kiêu hãnh, thứ mà tôi có đủ khả năng cho cô.”

Tuy rằng Kiều Tân Phàm chỉ nói nửa ý, nhưng Vãn Tình vẫn hiểu được. Cô nhìn dáng vẻ anh lái xe, rất tao nhã, thong dong, cô nhanh nhẹn đáp lại:

“Kỳ thật chỉ cần có anh, tôi đã cảm thấy kiêu hãnh rồi. Những thứ này không quan trọng, hơn nữa, niềm kiêu hãnh không phải là thứ mà người khác có thể cho tôi được.”

Cô học theo cách nói chuyện của anh, cũng chỉ nói nửa ý. Kiều Tân Phàm bỗng nhiên nghiêm túc nhìn dáng vẻ của cô.

“Hạ Vãn Tình, đánh mất cô là tổn thất lớn nhất cả đời Mạc Lăng Thiên.”

Vãn Tình không ngờ đột nhiên anh lại nói như vậy, cô hơi sửng sốt, không khỏi nhớ đến bộ dạng và lời nói khó nghe của Mạc Lăng Thiên, luôn là châm chọc. Mặt cô hơi ảm đạm, nhưng vẫn nói một câu:

“Cảm ơn!”

Một bàn tay vươn ra nắm lấy tay cô, Vãn Tình ngẩn ra, cô xoay lại nhìn Kiều Tân Phàm, anh không hề nhìn cô, mà chỉ vừa lái xe vừa nói:

“Nếu có một ngày tôi làm không tốt, thì cũng xin đừng ghét bỏ tôi!”

Vãn Tình nhìn anh, cô hơi khó hiểu và buồn bực, nhưng lại thẳng thắn trả lời:

“Tôi nghĩ hẳn là sẽ không có ngày đó!”

Ghét bỏ? Một người đàn ông như Kiều Tân Phàm làm sao có thể khiến người ta ghét bỏ được. Cho dù ở bên nhau không vì tình yêu đi chăng nữa thì anh cũng thật lòng đối tốt với cô. Giống như một món quà trên trời rơi xuống, cho dù có một ngày anh nói anh không yêu cô, cho dù ngày nào đó anh nói họ chỉ là một bản hợp đồng mà thôi, cô nghĩ cô cũng sẽ thản nhiên mà tiếp nhận.

Đáp lại cô chính là bàn tay của Kiều Tân Phàm nắm càng chặt hơn, trong lòng Vãn Tình rất cảm kích, cô cũng nắm chặt tay anh. Xe tăng tốc, gương mặt Kiều Tân Phàm sáng chói dưới ánh đèn, rất đẹp đẽ, tao nhã.

“Đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm!”

Vừa hỏi như vậy, Vãn Tình thật sự cảm thấy đói bụng.

Nhưng cô không ngờ được thế giới lại nhỏ như vậy, ngay cả đến nhà hàng cũng đụng phải người không muốn gặp.

Vãn Tình nhìn thấy Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên ngồi cùng một người đàn ông trung niên. Kiều Tân Phàm liền kéo Vãn Tình xoay người rời khỏi nhà hàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.