Chỉ cần thoáng nhìn cô liền có thể nhận ra họ, bởi vì quá quen thuộc, chỉ là cô không ngờ thế giới lại nhỏ đến vậy.
Hiện giờ Lai Tuyết giống như một cô công chúa, luôn xuất hiện một cách cao
ngạo bên cạnh Mạc Lăng Thiên, còn anh ta thì dường như không hề cảm thấy có gì là bất mãn.
So với Lai Tuyết, số lần cô ra ngoài cùng Mạc Lăng Thiên cực kỳ ít.
Có thể thấy tình yêu thay đổi được nhiều thứ, tỷ như niềm kiêu hãnh của cô gái kia là điều mà Mạc Lăng Thiên chưa từng cho cô.
Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc để Vãn Tình so đo nữa, cô đã buông bỏ
những tiếc nuối và đau đớn đó, đều đã theo người đàn ông hờ hững ấy đi
mất rồi.
Chỉ là hơi kỳ quái, vừa nãy đi cùng Lai Tuyết là một
người đàn ông trung niên, nhìn ông ta có hơi quen mặt, dường như đã từng gặp ở đâu rồi. Cô chỉ nhìn thấy một bên mặt, nhưng có thể thấy được khí chất của ông ta không hề tầm thường, mà Lai Tuyết lại rất thân thiết,
tự nhiên khoác tay ông ta.
Từ khi nào mà Lai Tuyết lại có một người thân cao quý như thế?
Đúng vậy, nhìn qua thì họ có quan hệ không tồi, lại có Mạc Lăng Thiên ở đó,
Lai Tuyết không thể nào ngang nhiên thân mật với người đàn ông khác, rất không bình thường.
Trong trí nhớ của cô, Lai Tuyết chưa từng nhắc đến cha của cô ta, cô ta chỉ nói rằng cô ta và mẹ sống nương tựa lẫn nhau.
Còn Mạc Lăng Thiên, ngoài một người em gái thì anh ta cũng không có người
thân thích nào như thế. Nguyên nhân vì anh ta lẻ loi một mình, chỉ vì
anh ta và em gái sống nương tựa lẫn nhau, cho nên Vãn Tình mới không tự chủ được mà càng xích lại gần người đàn ông lạnh lùng cô đơn đó.
Cô muốn mang ánh sáng mặt trời đến cho anh ta, đáng tiếc anh ta chỉ xem như là một sự tối tăm sâu không thấy đáy.
Vãn Tình ngẩng đầu nhìn Kiều Tân Phàm đang kéo tay cô, khuôn mặt anh tao
nhã, thong dong, những lúc hơi nghiêm túc, nhìn anh rất cao quý, kiêu
ngạo và không thể với tới.
“Thật ra thì chúng ta không cần bỏ đi đâu, cho dù không thể buông bỏ thì cũng không nên sợ hãi.”
Vãn Tình nghiêm túc nói, Kiều Tân Phàm dời tầm mắt nhìn cô, vẻ mặt anh cũng ôn hòa hơn nhiều. Anh nhìn dáng vẻ kiên định của cô, chỉ hơi cười mà
không nói gì, kéo tay cô lên xe, sau đó hướng đến một nơi mà Vãn Tình
hoàn toàn không biết.
Đến một con đường nhỏ, đông đúc náo nhiệt,
xe không chạy qua được, sự xuất hiện của họ hơi đột ngột khiến không ít
người đi đường chăm chú nhìn.
Nhưng Kiều Tân Phàm dường như không cảm thấy có gì khó chịu, anh vẫn nắm tay Vãn Tình đi tìm một nơi.
Vẻ mặt anh dần thay đổi rõ ràng từ mong chờ thành thất vọng, khiến lần đầu tiên Vãn Tình cảm thấy rằng người đàn ông này cũng rất dễ để lộ hỷ nộ
ái ố.
“Sao vậy? Anh không tìm được nơi muốn tìm sao?”
Vãn
Tình đoán, nhìn bộ dạng thất vọng của anh, cô hơi không đành lòng, cảm
giác khi không tìm được thứ đã mất đi rất khó chịu, từ lúc bé cô đã trải qua cảm giác này rồi.
“Có thể, đã nhiều năm như vậy rồi.”
Thần sắc Kiều Tân Phàm hơi ảm đạm, anh vứt bỏ hết mọi sự tao nhã của anh, chỉ cô đơn đứng tại chỗ. Vãn Tình bắt lấy tay anh nói:
“Nếu tìm không thấy thì chúng ta đến một nơi mới đi, theo thời gian mọi sự
thay đổi, cũng không phải là mất đi, mà là trở nên tốt hơn.”
Lời
Vãn Tình nói rất nhẹ nhàng, nhưng Kiều Tân Phàm nghe xong thì hiểu ra,
vẻ mặt lạnh lùng của anh trở nên sáng sủa hơn sau khi nghe cô nói.